Vân Triệt rũ mắt xuống, liếc nhìn bạch quang huyền bí bao phủ cánh tay và thân thể của Long Bạch, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng: “Long Hoàng mạnh nhất trong lịch sử Long Thần Giới, danh xưng tiếng tăm vang dội, chói sáng thiên cổ. Cái danh này là ai đã ban cho, cuộc sống khủng khiếp kéo dài hơn ba trăm ngàn năm của ngươi là ai ban cho, ngươi có nhớ không?”
“...” Lời nói của Vân Triệt nhất định chạm đến chỗ cấm kỵ nhất, cũng là nơi dễ bị tổn thương nhất trong lòng Long Bạch, đồng tử co lại mạnh như kim châm.
“Và còn cả Minh Quang Long Lực đặc biệt này trên người ngươi nữa.” Đôi mắt Vân Triệt trở nên lạnh hơn: “Ân huệ ba trăm nàng năm của nàng ấy đã cho ngươi sự lớn mạnh của dòng tộc, cơ thể Thần Thuỷ tuổi thọ ba trăm ngàn năm, cho phép ngươi có một cơ thể rồng vượt trội hơn nhiều so với những người cùng chủng tộc, và sức mạnh Sinh Mệnh Thần Tích của Thần Thuỷ, kết hợp với Long khí của ngươi qua nhiều năm, tạo thành thần lực hộ mệnh này, khiến ngươi từ nay trở đi bất khả chiến bại .”
“So với việc ngươi báo đáp bằng việc cung cấp cho nàng ấy một chỗ ở ổn định, thì ân huệ mà nàng ấy đã tặng cho ngươi... cả đời này, muôn đời này ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể đền đáp được!”
“Nhưng... ngươi lại...”
Sát khí lúc này đã không thể khống chế được xuyên qua con ngươi của Long Bạch, hai tay Vân Triệt chuyển từ nắm đấm thành vuốt, nắm lấy vuốt trắng Bạch mang của Long Bạch: “Sức mạnh hộ thân này do nàng ban cho... ngươi có xứng đáng không!”
Bùm…
Với một âm thanh nhẹ vang lên, bạch quang hộ thân của Long Bạch tan biến một cách kỳ lạ trong tích tắc... giống như khi hắn ta bị thổi bay bởi cú đấm trước đó của Vân Triệt.
Căn nguyên của bạch quang này của cơ thể hắn ta là sức mạnh Sinh Mệnh Thần Tích dần dần hợp nhất có nguồn gốc từ cơ thể Thần Thuỷ có tuổi thọ ba trăm ngàn năm.
Sự tồn tại của nó là một rào cản tuyệt vọng đối với những người khác. Mạnh giống như Trì Vũ Dao và những người khác, cũng phải lao lực cố gắng phá vỡ nó trước khi muốn làm tổn thương hắn ta.
Nhưng dưới sự khống chế của Vân Triệt, người hoàn toàn nắm giữ Sinh Mệnh Thần Tích... có thể làm nó tan rã chỉ trong nháy mắt.
Sau bạch quang, trong khi ánh mắt Vân Triệt lóe lên một tia sáng khác, Long khí mãnh liệt trên cơ thể Long Bạch suy giảm như một cơn hồng thuỷ rút xuống.
Răng rắc!!
Giữa tiếng gầm rú, cổ tay và năm ngón tay của Long Bạch đồng thời đứt đoạn, tiếng gãy xương của Long Bạch giòn tan đến mức gần như vỡ nát màng nhĩ của hắn.
Thân rồng của hắn ta cũng rơi xuống, đập xuyên qua mặt đất như một ngôi sao chết.
Bóng dáng Vân Triệt cũng biến mất trong không trung, khi xuất hiện trở lại, toàn thân không còn là huyền lực thuần túy nữa, mà là ma quang hắc ám khiến người ta kinh sợ.
Biểu hiện của hắn ta cũng đã thay đổi từ sự thờ ơ và dè bỉu trước đây, trở thành một kẻ ác độc và tăm tối, như thể hắn ta đột nhiên bị ám bởi một con quỷ độc ác.
Ầm!
Móng vuốt Long Bạch hung hãn đập xuống, một lần nữa nện mặt đất thành một chỗ trũng, còn Vân Triệt toàn thân bao phủ khí đen đã áp sát tới, huyền lức hắc ám phát ra từ Ma Chủ Bắc Vực làm cho không gian ngàn dặm xung quanh lạnh đến thấu xương.
Vân Triệt chỉ sử dụng huyền khí và sức mạnh cơ thể đã đánh bại Long Bạch, còn uy lực hắc ám đến từ Ma Đế viễn cổ chỉ có thể càng khủng khiếp hơn, ít nhất, khi luồng uy lực hắc ám này đến gần, bảy Long Thần đang trong cơn chấn động đều đồng thời kinh hãi.
“Cút về đi!”
Dưới tiếng quát lớn, một bóng trắng lao ra, tuy mang theo nóng nảy vội vã nhưng Long khí vẫn mạnh mẽ bất thình lình phóng tới.
Vậy mà lại là Bạch Hồng Long Thần.
Vân Triệt nghiêng mắt nhìn, động tác tay hơi thay đổi, huyền quang hắc ám va chạm với Long khí của Bạch Hồng Long Thần, âm thanh bị bóp nghẹt, Bạch Hồng Long Thần mãnh liệt lui về phía sau, Vân Triệt cũng cuộn người lùi lại phía sau, lạnh lùng đáp xuống.
Ầm!
Bụi bay đầy trời, Long Bạch lại lần nữa phá đất phóng lên, thân hình hiện ra.
Sắc mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn bạo mà trước giờ ngay cả Long Thần cũng cực kỳ hiếm thấy, nhưng Long khí xem ra vẫn bình tĩnh uy nghiêm như trước, không mảy may nóng nảy hấp tấp.
“Ha… ha ha...” Vân Triệt nhướng mày: “Long Bạch, có vẻ lũ chó ngươi nuôi không nghe lời lắm thì phải. Hay phải nói là, cái gọi là phẩm cách và tự hào của Long Hoàng, cái được coi là Hoàng lệnh của Long Hoàng, đều chỉ là tiện mồm nói suông mà thôi!”
Ngón tay út của Vân Triệt duỗi ra, đầu ngón tay hướng xuống dưới, vẻ mặt khinh thường chán ghét liếc xuống như nhìn mấy con rệp: “Đúng là khiến người ta ghê tởm buồn nôn, uổng công ta vì công bằng mà không tiếc tự làm mình bị thương, một dòng dõi Long Thần dưới trướng Long Hoàng ngươi lại ti tiện bỉ ổi như vậy, vậy mà còn dám chủ động một mình thách đấu với ta... Ta khinh!”
“Câm miệng!” Bạch Hồng Long Thần trầm giọng quát:
“Một ma nhân ti tiện như ngươi mà dám sỉ nhục dòng dõi Long Thần như ta?”
“Điện hạ!” Hắn hướng mắt nhìn về phía Long Hoàng rồi nói:
“Đám ma súc này đã là nỏ mạnh hết đà, tiêu diệt toàn bộ dễ như trở bàn tay, không cần điện hạ phải đích thân ra tay, càng không đáng làm bẩn tay điện hạ.”
Vừa rồi Vân Triệt giao thủ với Long Bạch, người kinh hãi nhất chắc chắn là Long Thần.
Nếu như Long Bạch thật sự thảm hại dưới tay Vân Triệt, vậy thì cho dù sau này diệt được Ma tộc, cũng là một đả kích lớn đối với Long Bạch và Long Thần.
Cho nên Bạch Hồng Long Thần quyết đoán ra tay, ngăn cản lại cuộc chiến giữa hai người họ.
“Tiêu rồi... Đồ ngu xuẩn này!” Tố Tâm Long Thần thấp giọng kêu lên một tiếng, nàng nhìn dáng vẻ của Long Bạch, cuối cùng vẫn không dám bước lên cất tiếng.
Cạch!
Năm ngón tay lệch vị trí của Long Bạch được hắn nắn lại, sau đó hắn đột nhiên vung tay, móng rồng mang theo một luồng sức mạnh hung hãn quất lên mặt Bạch Hồng Long Thần.
Hết chương 1956.