Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1865 - Chương 1957. Diện Mạo Thật Của Ma Chủ

Chương 1957. Diện mạo thật của Ma Chủ
Chương 1957. Diện mạo thật của Ma Chủ

Chát!

Rõ ràng chỉ là một cái tát, nhưng tiếng nổ của sức mạnh lại khủng khiếp như núi sập.

Bạch Hồng Long Thần không kịp trở tay, bị đánh mạnh xuống đất, phun ra một đống máu.

Đây có thể là cái tát dã man nhất trong lịch sử Thần Giới, trực tiếp đánh vỡ xương gò má trái lẫn nửa số răng trên mặt Long Thần.

Trước mắt Bạch Hồng Long Thần mờ mờ ảo ảo, hai tai không nghe được gì nữa, trong đầu ong ong như có hàng ngàn con ruồi bay vo ve, khi hắn gian nan hồi phục lại từ trong cơn đau, chân của Long Hoàng đã hung hăng đạp xuống cánh tay phải... cũng chính là cánh tay hắn vừa mới dùng để ra tay.

Rắc!

Một tiếng kêu lớn vang lên, cơ thể của Bạch Hồng Long Thần đột nhiên cứng lại, cánh tay vốn dĩ vô cùng mạnh mẽ chớp mắt bị cú đạp của Long Hoàng làm cho nứt ra, hắn hét thảm một tiếng, mắt chạm phải đồng tử của Long Hoàng... ánh mắt đáng sợ đó trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, u ám đến mức dường như chứa sát khí nồng đậm.

“Điện hạ...” Đầu và cánh tay đau nhức đến thấu tim, Bạch Hồng Long Thần lại không dám phản kháng, không dám giãy dụa, đau đớn cất lời: “Xin... thứ lỗi...”

Đôi mắt Long Bạch nhìn xuống Bạch Hồng Long Thần âm u tới cực điểm, một tia phẫn nộ cùng hận ý gần như sắp mất khống chế lóe lên khiến cho tất cả Long Thần đang chạy đến đều dừng lại bước chân, không một ai dám mở miệng xin tha thứ.

Để đáp lại lời cầu xin của Bạch Hồng Long Thần, chân Long Bạch từ từ nâng lên, sau đó Long khí lại đột nhiên bùng phát, hung hãn đập xuống.

Uỳnh!

Một tiếng rắc khiến tất cả mọi người đều run rẩy vang lên, cánh tay của Bạch Hồng Long Thần vỡ nát cực kỳ thê thảm, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của hắn.

Long Bạch rút chân lại, ngay tại lúc mọi người đều cho rằng hắn đã tha cho Bạch Hồng Long Thần thì Long khí dữ dội lại bùng nổ lần nữa, lần này đánh thẳng xuống ngực.

Ầm!

Ngực Bạch Hồng Long Thần lún xuống, toàn bộ xương ngực đều biến dạng, đầu hắn dữ dội bật lên, máu phun ra từ miệng như một mũi tên, bắn ra xa ngàn thước.

“Điện... điện hạ!” Thương Chi Long Thần thất thanh kêu lên.

“Hừ!” Mắt Long Bạch lạnh lùng nhìn xuống Bạch Hồng Long Thần, giọng nói trầm xuống, từng chữ đều lạnh lẽo: “Thứ chó như ngươi, ai cho ngươi lá gan kháng lại Hoàng lệnh!”

Đồng tử của Bạch Hồng Long Thần như muốn nứt ra, môi đầy máu run rẩy cất tiếng: “Bạch Hồng... làm càn... khẩn cầu... điện hạ... dung thứ!”

Long Bạch xoay người, một cước đá bay Bạch Hồng Long Thần, giống như đá bỏ một chiếc giày cũ chán ghét.

Phỉ Chi Long Thần và Bích Lạc Long Thần vội vàng chạy lên phía trước, cẩn thận đón lấy Bạch Hồng Long Thần, bên tai nghe thấy tiếng Long Bạch truyền đến: “Còn kẻ nào dám kháng lệnh, kết cục thảm hại hơn gấp mười lần.”

Không khí lạnh băng, mọi người im bặt như ve sầu mùa đông, một tiếng đáp cũng không dám cất lên.

Dáng vẻ đáng sợ đến thế của Long Bạch, đừng nói là Thần Chủ Tây Vực, ngay cả các Long Thần cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Long Bạch khiển trách Bạch Hồng Long Thần tàn nhẫn như vậy, có hơn một nửa là xả tức.

Bốp! Bốp! Bốp!

Vân Triệt vỗ tay, tán thưởng: “Thật không hổ là xương cốt Long Thần, tiếng gãy này thật là giòn ngọt, tiếc là... Cho dù toàn bộ Long Thần Giới các ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu với ta mười cái, thì cũng không thay đổi được sự thật là tôn nghiêm và danh dự của Long Hoàng các ngươi chẳng qua cũng chỉ là thứ rác rưởi.”

“Hừ!”

Sát khí trên người Long Bạch dần dần dịu lại, hắn nhấc chân, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía Vân Triệt: “Vân Triệt, sự trưởng thành của ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc, năm đó, để không bị bại lộ, ngươi vẫn luôn cố gắng hết sức che giấu Long khí trên người mình.”

Vân Triệt: “...”

“Bây giờ, lại có thể dựa vào thân thể con người mà điều khiển Long khí đến trình độ như vậy, quả thực không có người thường nào có thể làm được, có điều...”

Bước chân Long Bạch ngừng lại, trong mắt lộ ra một tia sáng: “Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể áp chế sức mạnh của ta hay sao?”

Lời nói của Long Bạch từng chữ long trời lở đất rót vào tai Long Thần Giới.

“Quả nhiên,” Con mắt già nua của Long Nhất nâng lên, ánh mắt sáng ngời: “Đó không phải là ảo giác, càng không phải là ý định của Long Hoàng.”

“Vân Triệt thật sự có huyết mạch Long Thần, mà còn là sức mạnh khiến Long Hoàng tháo lui, rất có thể là...”

“Áp... chế… huyết... mạch...!” Bốn chữ chậm rãi thốt ra từ miệng Long Tam khiến cho tất cả Long Thần, Long Quân, Chủ Long... ngay đến cả năm Khô Long tôn giả cũng đều run rẩy linh hồn.

“Hơn nữa biên độ áp chế cực lớn, gần ba phần.”

Long lực của Long Bạch phóng thích ra lần nào cũng đều kinh thiên động địa, nhưng từ lúc hai người họ giao thủ lần đầu tiên, năm Khô Long tôn giả đã cảm nhận ra được, mỗi lần sức mạnh của Long Bạch đến gần Vân Triệt, đều bị tán loạn hết ba phần... giống như chim sợ cành cong.

Long Tứ thấp giọng nói: “Muốn áp chế được ba phần, ít nhất huyết mạch phải có độ tinh thuần gấp mười lần trở lên.”

“Việc này... thật sự có thể xảy ra sao?” Long Ngũ như kẻ mất hồn, lẩm bẩm.

Ma Chủ Vân Triệt có huyết mạch Long Thần của tộc bọn họ... mức độ tinh thuần của huyết mạch còn gấp mười lần Long Bạch.

Đó chính là Long Hoàng đó!

Các Long Thần đều đã biết chuyện Vân Triệt có huyết mạch Long Thần và thần hồn Long Thần từ sớm, nhưng độ tinh thuần trong huyết mạch của hắn còn cao hơn Long Hoàng ít nhất mười lần...

Bọn họ làm sao tin nổi, làm sao có thể chấp nhận được.

“Ma Chủ Bắc Vực.” Long Nhất đột nhiên cất lời, giọng nói già nua vang vọng khắp đất trời:

“Huyết mạch Long Thần của ngươi từ đâu mà có?”

Vân Triệt không trả lời, tầm mắt cũng không thèm liếc qua một cái, dường như đối phương căn bản không xứng đáng để nghe câu trả lời của hắn.

Hắn đưa tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Long Bạch: “Vậy à? Vậy ngươi có thể thử xem.”

Hai tay Long Bạch nắm chặt, ánh mắt buông xuống, tựa như lầm bầm tự nói: “Muốn tiêu diệt toàn tộc Bắc Vực của ngươi, dễ như trở bàn tay, ngươi vẫn có thể ngạo mạn đến lúc này, là vì... bất luận thế nào ngươi cũng phải chết trong tay ta!”

“Tội nghiệt của ngươi, không-thể-tha-thứ!”

Ầm!

Hắn phi thân bay lên, ánh sáng chói lọi, gầm lên một tiếng chấn động không trung, xé nát ánh mặt trời.

Bầu trời đột ngột tối tăm, luồng sức mạnh to lớn vô biên như ngàn vạn biển cả cuồn cuộn gào thét đổ ập xuống.

Phía trên Thần Vực, Long Bạch lần nữa lộ ra thân rồng vạn trượng, hiện ra thân hình hoàn chỉnh và sức mạnh Long Hoàng cực đại của mình.
Hết chương 1957.
Bình Luận (0)
Comment