Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 187 - Chương 188: Phần Thiên Thiếu Chủ

. ._94__2" class="block_" lang="en">Trang 94# 2

 

 

 

Chương 188: Phần Thiên thiếu chủ



Thời gian một năm, trong vô số huyền thú đuổi giết, giết chết chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín con huyền thú, hơn nữa cấp bậc những con huyền thú này mỗi con đều cao hơn hắn xa xa, độ khó khăn của thí luyện này và trình độ chơi xấu của nó đâu chỉ có tàn khốc, quả thật đến mức độ phát điên.

Để cho Vân Triệt tức giận chính là… Sao ngươi không thêm một con nữa để được một số nguyên! Lại chơi 999999 là ý tứ gì!

Giọng Thái cổ Thương Long vừa dứt, bầu không khí quanh thân bỗng nhiên từ trong tươi mát, biến thành âm trầm.

Vô số tiếng gầm của huyền thú vang lên từ xa, chung quanh Vân Triệt, cũng lóe lên bóng dáng mười mấy huyền thú, khí tức của bọn chúng đều tập trung chặt chẽ lên Vân Triệt, sau đó toàn bộ vọt tới bên này.

Khí tức huyền lực toàn bộ huyền thú này phóng thích ra, không có một con nào thấp hơn Linh Huyền cảnh.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, Vân Triệt đã bị số lượng lớn huyền thú vây quanh. Thái cổ Thương Long đã nói, huyền thú nơi này sẽ dưới khí tức của nó dẫn đường chủ động tới gần phương hướng của Vân Triệt, sau khi phát hiện ra hắn, sẽ tiến hành đuổi giết không chết không ngừng, đó đương nhiên không phải chỉ nói giỡn!

Vân Triệt nhanh chóng một tay rút Long Khuyết ra, nghênh đón huyền thú tới, lúc Long Khuyết vung lên mang theo từng đợt phượng hoàng viêm bay múa, lần lượt bức lui huyền thú chung quanh. Chính là, thực lực của những huyền thú này, còn hơn chiến sĩ nham long trong cửa thí luyện đầu tiên rất xa, vài chục con cùng nhau xông lên, áp lực còn lớn hơn mấy trăm chiến sĩ nham long vây công rất cao, hơn nữa, theo chém giết với Vân Triệt, số lượng huyền thú chẳng những không giảm bớt, ngược lại nhanh chóng tăng nhiều, mỗi thời mỗi khắc, đều có số lượng lớn huyền thú chạy tới chung quanh.

Thời gian mấy chục hơi thở, áp lực mà Vân Triệt nhận đến đã nặng nề đến khiến cho hắn gần như hít thở không thông, lại mấy chục hơi thở tiếp theo, hắn đã cực kỳ nguy hiểm. Hắn bảo vệ chặt chẽ Sở Nguyệt Thiền, cầu xin Mạt Lỵ giúp đỡ:

- Mạt Lỵ, bây giờ nên làm gì!

- Chỉ có một biện pháp.

Mạt Lỵ bình tĩnh nói.

Thần kinh Vân Triệt run lên:

- Biện pháp gì?

- Đương nhiên là chạy trốn.

Mạt Lỵ nổi giận:

- Ngươi còn không chạy trốn nữa định ở đây chờ chết sao! Tinh thần toái ảnh mà bản công chúa dạy ngươi chẳng lẽ để bài trí sao!

“…”

- A!!

Hỏa diễm nổ bung trên người Vân Triệt, một Phần tinh yêu liên cỡ nhỏ nở rộ từng tầng, nhanh chóng bức lui nhóm huyền thú cường đại chung quanh, thừa dịp ánh lửa che lấp, hắn nhảy lên thật cao, lấy Phượng dực thiên khung tiến lên một khoảng cách lớn, lại lấy Tinh thần toái ảnh thuấn di liên tục vài cái, cuối cùng thoát khỏi vòng vây của huyền thú, hắn thu Long Khuyết vào trong thiên độc châu, thân thể nhất thời trở nên vô cùng nhẹ nhàng, sau đó huyền lực tập trung dưới chân, ôm Sở Nguyệt Thiền một đường chạy trốn như điên.

- Lần thí luyện này, cho dù là cường độ của kẻ địch, hay là mức độ nguy hiểm, thời gian cần có, đều phải hơn cửa thí luyện đầu tiên xa xa.

Giọng Mạt Lỵ nặng nề nói:

- Tuy rằng, phương pháp thông qua cửa thí luyện này của ngươi chính là đánh chết 99999 con huyền thú, nhưng mức độ đáng sợ của nơi này, ngươi tùy tiện động vào một con huyền thú, đều sẽ kinh động tất cả huyền thú chung quanh, sau đó sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm –– huống chi ngươi còn mang theo của nợ này! Cho nên, phần lớn thời gian ở nơi này của ngươi không phải săn giết, mà là chạy trốn!

- Mấy tháng này tới nay, tất cả tu luyện của ngươi đều tập trung ở trọng kiếm và đại đạo phù đồ quyết, nhưng không bận tâm đến Tinh thần toái ảnh mà ta dạy cho ngươi! Ngươi muốn thông qua cửa thí luyện này, nhất định phải luyện tốt năng lực bảo vệ tính mạng trước. Muốn yên ổn giữ được tính mạng ở nơi nguy hiểm tất cả đều là Linh Huyền thú này, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, tu luyện Tinh thần toái ảnh đến cảnh giới tầng thứ hai “Nhị trọng ảnh” cho ta!

- Cho ngươi một tháng, trong vòng một tháng này, phải lưu lại ở nơi an toàn nhất, hơn nữa trừ phi vạn bất đắc dĩ, đừng ra tay công kích huyền thú gì, như vậy ít nhất ngươi có thể an toàn hơn. Trong khoảng thời gian này, ngươi phải tu luyện Tinh thần toái ảnh tới cảnh giới tầng thứ hai.

- Ngay cả đại đạo phù đồ quyết ngwi cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đột phá tới cảnh giới tầng thứ hai, lấy ngộ tính của ngươi, mục tiêu này, hẳn cũng khó đối với ngươi! Đợi sau khi ngươi có thể biến ảo ra hai bóng hình, càng có năng lực giữ mạng chạy trốn, ngươi lại bắt đầu săn giết huyền thú… Hiểu chưa!

- … Hiểu rồi.

Lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt một chút cũng không phản đối. Áp lực nặng nề và cảm giác nguy cơ mới vừa rồi khi bị mấy con Linh Huyền thú vây quanh, khiến cho đến hiện giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Có một câu nói, Mạt Lỵ nói không hề sai chút nào… Muốn thông qua một cửa thí luyện này, quan trọng nhất chính là giữ được mạng của mình!

––––––––––––––––

Thương Phong hoàng thành, Lãm Nguyệt cung.

Thương Nguyệt công chúa trang phục lộng lẫy, đứng ở bên hồ sen, nhìn bóng hình xinh đẹp vô song của mình ở trong nước, ánh mắt hoàn toàn mê man, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một cung nữ bước nhanh tới, hạ thấp người cung kính nói:

- Công chúa điện hạ, Tần phủ chủ Thương Phong huyền phủ cầu kiến.

Ánh mắt Thương Nguyệt công chúa dời khỏi mặt nước:

- Mau mời.

Không bao lâu, Tần Vô Thương liền một mình đi tới, khom mình hành lễ với Thương Nguyệt:

- Tần Vô Thương, bái kiến công chúa điện hạ.

- Tần phủ chủ không cần đa lễ… Tần phủ chủ, lần này ngươi đến đây, có phải có tin tức của Vân Triệt không?

Trong giọng nói của Thương Nguyệt, cũng chính là Lam Tuyết Nhược lộ ra hồi hộp rõ ràng.

Tần Vô Thương chậm rãi lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng:

- Hổ thẹn, đến nay vẫn không tìm được một chút tin tức về hắn… Haizzz, công chúa điện hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, Tử vong hoang nguyên địa phương đó, ngay cả chính ta cũng không dám tùy tiện tiến vào. Năm tháng trước, có không ít người nhìn thấy hắn tiến vào, nhưng không có người nào thấy hắn đi ra. Ở đó, thiên tài ngã xuống thật sự rất nhiều, vẻn vẹn năm tháng… Haizzz, công chúa điện hạ đừng chấp nhất nữa.

- Sẽ không… Tuyệt đối sẽ không! Ta tin tưởng hắn nhất định sẽ không có chuyện gì!

Giọng Thương Nguyệt đã bắt đầu run nhẹ, tuy rằng nàng luôn cố gắng đè nén, nhưng cảm xúc như trước vẫn không khống chế được, hơi nước trong hốc mắt cũng không được khống chế bắt đầu tràn ngập:

- Hắn từng cam đoan với ta… Nhất định sẽ bình an vô sự… Nhất định sẽ trở về trong vòng nửa năm… Hắn nhất định không có chuyện gì… Nhất định chính là không muốn để cho chúng ta tìm được… Nhất định là..

Nàng liên tục nói sáu lần “Nhất định” thêm một lần “Tuyệt đối”, không biết vì thuyết phục Tần Vô Thương, hay là thuyết phục bản thân.

Sau khi Vân Triệt rời đi, nàng liền không cách nào đè tưởng niệm xuống, truyền âm cho Vân Triệt. Nhưng cho dù là thiên lý truyền âm, hay là vạn lý truyền âm vô cùng trân quý, đều không hề đáp lại. Sau này, nàng cuối cùng thăm dò ra được hành tung của Vân Triệt… Có không ít người nhìn thấy một nam tử mười sáu mười bảy tuổi vác một kiếm lớn tối đen, một mình tiến vào trong Tử vong hoang nguyên. Chưởng quầy khách điếm nơi hắn ở, càng tiến thêm một bước chứng thực

Nhưng mà lại không hề có ai thấy hắn từng đi ra.

Nếu lúc trước nàng biết được Vân Triệt muốn đi là nơi Tử vong hoang nguyên, nàng cho dù như thế nào cũng sẽ không để cho hắn rời đi. Bởi vì đó là nơi ác mộng khắp nơi lộ ra tử vong. Hàng năm người chết ở trong đó vô số, bao gồm vô số thiên tài tuyệt đỉnh tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của chính mình.

Tin tức như thế, khiến tinh thần Thương Nguyệt lại một lần nữa gần như hỏng mất… Cho tới bây giờ, đã vẻn vẹn năm tháng qua đi, vẫn như trước không có ai nhìn thấy hắn từ bên trong đi ra. Ngay cả đoàn đội cao thủ xâm nhập vào lãnh địa của Linh Huyền thú, cũng chưa từng thấy hắn.

Mà tiến vào Tử vong hoang nguyên vẻn vẹn năm tháng không đi ra, lại không hề thấy bóng dáng, như vậy khả năng duy nhất, chính là táng thân trong đó, ngay cả xác chết cũng bị huyền thú hủy diệt hoặc cắn nuốt.

Tần Vô Thương âm thầm thở dài trong lòng, hắn cũng tiếc hận chuyện Vân Triệt ngã xuống không thôi. Hắn lập tức nói sang chuyện khác:

- Công chúa điện hạ, mới vừa rồi ta gặp mặt hoàng thượng, xin chỉ thị công việc lần Thương Phong bài vị chiến này, hoàng thượng để cho ta trực tiếp thương nghị với công chúa là được. Cách bài vị chiến bắt đầu, cũng chỉ còn lại có một tháng, huyền giả đại biểu cho Thương Phong hoàng thất xuất chiến phải định ra rồi. Không biết công chúa đã có người lựa chọn trong lòng chưa, hay là, giống như năm vừa rồi, thông qua tranh tài chọn lựa đệ tử trong nội phủ?

Thương Nguyệt nghiêng mắt đi, để tâm tình cuối cùng bình ổn một chút, sau đó mới chớp chớp mắt nói:

- Tần phủ chủ, lại chờ… Lại chờ nửa tháng đi, nếu… Nếu vẫn không có tin tức của hắn, lại tiến hành chọn lựa trong nội phủ giống như năm rồi.

- Nhưng mà, nói vậy, về thời gian sẽ…

Nói được một nửa, Tần Vô Thương nhìn thấy vẻ buồn bã trên sắc mặt Thương Nguyệt, trong lòng thương tiếc, nuốt bốn chữ “Quá mức vội vàng” vào, cung kính nói:

- Ta hiểu được, tất cả liền ấn theo ý tứ của công chúa điện hạ, về Vân Triệt, mong rằng công chúa điện hạ đã nhìn ra, hiện giờ, hành vi của thái tử và tam hoàng tử càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ngươi là chỗ dựa cuối cùng của hoàng thượng, ngàn vạn lần phải bảo trọng bản thân… Haizzz, cáo lui.

Tần Vô Thương thân là phó phủ chủ Thương Phong huyền phủ, tự nhiên không phải là kẻ ngốc. Khi Vân Triệt mới vào Thương Phong huyền phủ, Thương Nguyệt chiếu cố đặc biệt đủ loại đối với Vân Triệt, hắn có thể lý giải là vì để cho Vân Triệt đại biểu hoàng thất tham gia Thương Phong bài vị chiến nên coi trọng Vân Triệt, mà sau đó, cứ vài ngày, nàng lại đều tự mình đi tới nội phủ nhìn Vân Triệt, chuyện này người khác không biết, nhưng thân là phủ chủ huyền phủ tự nhiên không có khả năng không biết. Sau khi biết được Vân Triệt tiến vào Tử vong hoang nguyên, đủ loại phản ứng của nàng, cũng khiến cho Tần Vô Thương càng lúc càng rõ ràng, nàng hiển nhiên động tình với Vân Triệt, chứ không chỉ “Coi trọng” đơn thuần.

- … Tần phủ chủ đi thong thả.

Đưa mắt nhìn Tần Vô Thương rời đi, sau đó đầu Thương Nguyệt quay đi, chậm rãi nhắm mắt lại….

Vân sư đệ, vì sao ngươi muốn đi chỗ nguy hiểm như vậy… Ngươi thật sự vĩnh viễn lưu lại trong Tử vong hoang nguyên đó, cuối cùng không ra được sao…

Thương Phong bài vị chiến sắp bắt đầu, ngươi đã nói, ngươi muốn trực tiếp tham gia một lần Thương Phong bài vị chiến này… Nhưng mà bây giờ, ngươi đang ở đâu… Ngươi để cho ta quen với sự tồn tại của ngươi, để cho tâm linh ta vốn như lục bình, bởi vì ngươi mà có cảm giác không muốn xa rời, dựa vào vào chốn đi về, vì sao lại vội vã biến mất trong thế giới của ta như vậy…

Nếu một lần Thương Phong bài vị chiến này, ngươi không xuất hiện… Như vậy, sau khi phụ hoàng lên trời, ta sẽ đích thân đi Tử vong hoang nguyên tìm kiếm ngươi… Nếu không cách nào tìm được ngươi, ta liền cùng ngươi… Vĩnh viễn ở lại nơi đó… Sẽ không để cho ngươi cô đơn…

Hai bàn tay thon dài lặng lẽ nắm chặt, dưới phượng bào và mũ phượng đẹp đẽ quý giá, tràn ra từng hơi thở thê lương nhè nhẹ.

Lúc này, một giọng nói càn quấy của nam tử thanh niên truyền đến:

- Ha ha ha ha, hoàng muội, ngươi quả nhiên ở trong này. Hoàng huynh tới thăm ngươi, ngươi mau nhìn xem, hoàng huynh dẫn ai tới cho ngươi này.

Giọng nói này, khiến mày nguyệt của Thương Nguyệt khẽ cau lại, vẻ thê lương trên mặt nháy mắt chuyển thành bình tĩnh, nàng xoay người lại, nhìn về phía người nói chuyện và người sóng vai đứng bên cạnh hắn, ánh mắt không hề gợn sóng, giọng nói càng bình tĩnh như nước:

- Tam hoàng huynh, Phần thiếu chủ, đã lâu không gặp.

Bốn chữ “Đã lâu không gặp” nhẹ như một làn gió nhẹ, không có bất cứ cảm xúc kinh ngạc hay kinh hỉ của “Lâu ngày gặp lại”.

Nhìn qua tam hoàng tử Thương Sóc chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, người bên cạnh hắn còn nhỏ hơn hắn một chút, chỉ chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, nhưng khi sóng vai mà đứng với hoàng tử hoàng thất, khí thế cao quý và ngạo nghễ bẩm sinh trên người, càng hoàn toàn không kém gì Thương Sóc, ngược lại còn nhiều hơn.

Hắn tiến về phía trước một bước, khẽ khom người, trong đôi mắt nhìn về phía Thương Nguyệt không hề che giấu ái mộ mãnh liệt như lửa nóng chút nào:

- Phần Thiên môn Phần Tuyệt Thành, bái kiến Thương Nguyệt công chúa điện hạ cao quý xinh đẹp. Nghe nói công chúa điện hạ đã hồi cung từ tám tháng trước, nhưng trong khoảng thời gian này Tuyệt Thành vẫn luôn ở trong hỏa vực Liệt Dương bế quan tu luyện, hai ngày trước mới xuất quan. Mong rằng công chúa điện hạ đừng trách tội.

- Ha ha ha ha.

Thương Sóc nở nụ cười:

- Phần thiếu chủ vừa mới xuất quan, liền không thể chờ đợi được, ngày đêm nhanh chóng chạy đến thăm hoàng muội, phần thịnh tình này, thật sự làm cho người ta cảm động và cực kỳ hâm mộ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment