.
._95__1" class="block_" lang="en">Trang 95# 1
Chương 189: Đuổi giết vô tận
Thương Nguyệt cười nhẹ, nói:
- Cảm tạ thịnh tình của Phần thiếu chủ, Thương Nguyệt tất cả mạnh khỏe, Phần thiếu chủ không cần quan tâm. Không biết lần này Phần thiếu chủ tới đây, là vì chuyện gì?
Vừa rồi Thương Sóc rất thẳng thắn nói ra, mục đích duy nhất Phần Tuyệt Thành tới đây là vì gặp nàng. Thương Nguyệt lại giống như không nghe hiểu.
Phần Tuyệt Thành cũng khẽ cười, tao nhã mà thẳng thắn nói ra:
- Nghe nói hai năm này công chúa điện hạ vẫn luôn lịch lãm ở các phân chi huyền phủ lớn, Tuyệt Thành nhớ nhung rất nhiều, cũng vô cùng khâm phục, cho dù nằm mộng cũng muốn có thể gặp được công chúa nhiều thêm mấy lần, nhưng lại sợ quấy nhiễu công chúa, cho nên vẫn luôn đè nén trong lòng. Hiện giờ cuối cùng có thể được gặp lại công chúa, Tuyệt Thành thật sự vui vẻ không thôi. Công chúa điện hạ càng thêm xinh đẹp tao nhã hơn hai năm trước nhiều, thần tiên hóa thành người trong truyền thuyết cũng không hơn gì cái này. Ở trong ánh mắt của Tuyệt Thành, vẻ xinh đẹp của công chúa điện hạ, là của quý trời ban thưởng cho không chỉ Thương Phong hoàng thất, thậm chí toàn bộ Thương Phong đế quốc.
Khi nói chuyện, tất cả tình cảm ái mộ và si mê của Phần Tuyệt Thành đều lộ rõ ra, trắng trợn không hề che giấu. Thương Nguyệt công chúa lại giống như hoàn toàn không hề nhìn thấy được điều đó, như trước lấy cười nhạt đáp lại:
- Phần thiếu chủ khen trật rồi, Thương Nguyệt không thừa nhận nổi.
- Ta thay hoàng muội cám ơn lời khen của Phần thiếu chủ. Câu nói hoàng muội ta là của quý của hoàng thất ta, ta cũng chấp nhận sâu sắc.
Thương Sóc cười híp mắt nói, tròng mắt hắn vừa chuyển, không dấu vết ra hiệu về phía tùy tùng phía sau. Tùy tùng kia thoáng chốc ngầm hiểu ý, ngay lập tức tiến lên, giả vờ giả vịt ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một phen.
- Hả?’
Trong mắt Thương Sóc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói xin lỗi Phần Tuyệt Thành:
- Phần thiếu chủ, bản cung chợt nhớ tới có một việc gấp chưa xử lý, trước hết xin lỗi không tiếp được phen này… Hoàng muội, Phần thiếu chủ đã rất lâu không tới hoàng cung, ngươi dẫn Phần thiếu chủ đi dạo trong cung một lúc đi.
- Xin thứ cho Thương Nguyệt không đáp ứng.
Lời Thương Sóc vừa dứt, Thương Nguyệt liền thoái thác thẳng:
- Cũng không phải Thương Nguyệt không muốn, lúc trước phụ hoàng cho người truyền chỉ, dặn bảo ta giờ này đi tẩm cung thương nghị chuyện quan trọng, Thương Nguyệt không dám làm trái mệnh lệnh của phụ hoàng, mong rằng hoàng huynh và Phần thiếu chủ không lấy làm phiền lòng, Thương Nguyệt xin lỗi trước không tiếp được.
Nói xong, Thương Nguyệt thoáng vuốt cằm, không chút do dự đi ra ngoài Lãm Nguyệt cung.
Chân mày Thương Sóc cau chặt, Phần Tuyệt Thành lại chỉ cười nhạt một tiếng, khi Thương Nguyệt đi qua bên người hắn, hắn bỗng nhiên nói:
- Công chúa điện hạ, khi Tuyệt Thành đến hoàng cung, trong lúc vô tình nghe được hình như công chúa đang toàn lực tìm kiếm một gốc cây hoa lạ tên là “Phần hồn hoa”, không biết công chúa đã tìm được chưa? Nếu còn chưa tìm được, Tuyệt Thành lại vừa khéo biết được có chỗ tồn tại của phần hồn hoa.
Phần Tuyệt Thành đến, khiến Thương Nguyệt bất an, cũng toàn thân không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Câu nói này của Phần Tuyệt Thành, khiến cho toàn thân nàng cứng đờ, bước chân rời đi chặt chẽ khựng lại ở đó. Nàng xoay người, cố hết sức lấy giọng điệu thật bình tĩnh nói:
- Lời Phần thiếu chủ là thật? Thương Nguyệt đúng là tìm kiếm phần hồn hoa, nếu Phần thiếu chủ biết được nơi nào có thể tìm được, mong rằng vui lòng báo cho, Thương Nguyệt nhất định vô cùng cảm kích.
Phần Tuyệt Thành mỉm cười nói:
- Thỉnh cầu của Thương Nguyệt công chúa, Tuyệt Thành đương nhiên không cự tuyệt. Tuyệt Thành biết cây phần hồn hoa này, vừa khéo ở ngay chỗ tu luyện của Phần Thiên môn ta –– trong thiên vực Liệt Dương.
Trong lòng Thương Nguyệt chớp động, nàng đè nén kích động nói:
- Vậy thì tốt quá. Không biết quý môn có thể chuyển nhượng cây phần hồn hoa kia cho hoàng thất chúng ta không, giá hoặc điều kiện chuyển nhượng, quý môn có thể tùy ý mở miệng.
Hai mắt Phần Tuyệt Thành híp lại, gần như tham lam nhìn dung nhan và dáng người tuyệt mỹ và tao nhã đến mức tận cùng của Thương Nguyệt, thả nhẹ giọng nói:
- Chuyện này, Tuyệt Thành không cách nào làm chủ. Bên trong thiên vực Liệt Dương, ngàn năm cũng chỉ sinh trưởng một cây phần hồn hoa, trên dưới toàn tông môn ta đều coi nó là chí bảo, quả quyết không có khả năng chuyển nhượng, chỉ có điều…
Giọng Phần Tuyệt Thành ngừng lại một chút, cười càng thêm thản nhiên:
- Nếu như người muốn phần hồn hoa là người trong nội bộ tông môn ta, hơn nữa quả thật có nhu cầu cấp bách cây phần hồn hoa này, hơn nữa ta đây môn chủ tương lai tự mình cầu tình, tin tưởng phụ thân ta và các trưởng lão cũng không phải người máy móc ngoan cố không thay đổi, nhất định sẽ giúp châm chước.
Lời Phần Tuyệt Thành nói giống như tao nhã hàm xúc, thật ra bên trong thẳng thắn mang theo một chút bức bách.
Khiến một người ngoài trở thành người trong nội bộ Phần Thiên môn, hoặc trở thành đệ tử trong môn, hoặc đến trong Phần Thiên môn.
Bộ ngực cao ngất của Thương Nguyệt hơi phập phồng, nhưng sau đó, nàng lại chậm rãi lắc đầu:
- Nếu phần hồn hoa quý trọng với quý môn như thế, vậy Thương Nguyệt liền không yêu cầu xa vời, cảm tạ Phần thiếu chủ báo cho biết, cáo từ.
Phản ứng rõ ràng mà kiên quyết như thế của Thương Nguyệt ngoài dự đoán trước của Phần Tuyệt Thành, thần sắc hắn cứng đờ, nhìn bóng lưng Thương Nguyệt rời đi, chân mày cũng chậm rãi sa sầm xuống.
- Tính tình của hoàng muội ta đây, vẫn ngang ngược như vậy.
Thương Sóc mở miệng nói, lúc này đối mặt với Phần Tuyệt Thành, trong ngôn từ cử chỉ của hắn thế mà lại ngầm mang theo chút cung kính.
- Là càng ngang ngược hơn trước kia, ít nhất lúc trước, cho dù nàng cự tuyệt, cũng rất uyển chuyển, hiện giờ, lại cường ngạnh như vậy, giống như đang nói với ta đừng có ảo tưởng gì.
Phần Tuyệt Thành giống như tự giễu, giống như tức giận cười cười.
- Phần thiếu chủ hoàn toàn không cần bi quan như vậy.
Thương Sóc vội vàng khuyên lơn:
- Lấy thực lực, diện mạo, thân phận địa vị của Phần thiếu chủ, toàn bộ thế hệ trẻ tuổi tài tuấn của Thương Phong đế quốc có ai so sánh được. Hiện giờ Thương Nguyệt tuổi nàng còn nhỏ, có một vài việc chưa nghĩ thông suốt, tin tưởng sau đó không lâu, không cần Phần thiếu chủ theo đuổi, chính nàng sẽ chủ động tới cửa ngã vào lòng.
Nói tới đây, Thương Sóc hơi do dự một chút, nói tiếp:
- Nguyên nhân thái độ của Thương Nguyệt đột nhiên trở nên kiên quyết như vậy, ta ngược lại biết được một ít.
- Hả?
Phần Tuyệt Thành xoay chuyển ánh mắt.
Thương Sóc nói:
- Theo tin tức ta được biết, trong khoảng thời gian này Thương Nguyệt chẳng những tìm kiếm phần hồn hoa chung quanh, đồng thời cũng đang tìm một người, một người nàng tự mình mang về từ Tân Nguyệt thành. Nghe nói trong vòng mấy tháng dẫn hắn trở về, nàng và hắn đi lại vô cùng gần… Chỉ có điều Phần thiếu chủ yên tâm, từ năm tháng trước người kia liền biến mất, hình như không biết tự lượng sức mình xông vào Tử vong hoang nguyên, sau đó liền không đi ra. Sau khi hắn mất tích, ta nghe cung nữ bên người Thương Nguyệt nói nàng từng rơi lệ mấy bận, ăn không ngon, ngủ không yên…
- Người kia tên là gì!
- Vân Triệt… Tuổi thật nhỏ, năm nay cũng mới mười bảy tuổi, nhưng thiên tư bất phàm, ta và Thương Lâm từng có ý đồ lôi kéo hắn gia nhập vào trận doanh của mình.
- Hừ!
Hai hàng chân mày của Phần Tuyệt Thành khóa chặt lại, toàn thân dâng lên sát khí nồng đậm đến kinh người:
- Nữ nhân bản thiếu chủ coi trọng, lại cũng có người có ý đồ nhúng chàm… Hắn tốt nhát đã chết, bằng không, ta muốn khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Trên người Phần Tuyệt Thành đột nhiên phóng thích tức giận, khiến toàn thân Thương Sóc sợ run cả người. Hộ vệ tùy thân của Thương Sóc càng hai mắt trợn trừng, kinh hãi một trận. Bởi vì khí tức huyền lực của Phần Tuyệt Thành… Rõ ràng đã đến cảnh giới Địa Huyền!
––––––––––––
Nơi Long thần thí luyện, bình nguyên vô tận.
Đây cũng là tháng thứ năm Vân Triệt tiến vào đây.
Phía trước, một dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, suối nước trong suốt thấy đáy, trong suối nước trong suốt, từng con cá màu sắc hình dáng khác nhau khoan khoái bơi lội.
Vân Triệt nhẹ nhàng đặt Sở Nguyệt Thiền trên bãi cỏ mềm bên dòng suối nhỏ, sau đó ngồi xổm bên khe suối, nhìn cá trong suối nước cười tủm tỉm nói:
- Tiểu tiên nữ, chúng ta lại có thể ăn canh cá.. Ừm, hôm nay chúng ta uống canh cá vị gì đây?
Giọng nói vừa dứt, tay trái của Vân Triệt đã nhanh như tia chớp mò vào trong nước, bắt một đuôi cá dài gần thước. Mà đúng lúc này, một tảng đá sông phía bên phải hắn đột nhiên lay động, một con cua lớn kích cỡ chừng nửa người Vân Triệt bắn lên, càng cua vĩ đại màu tối đen mở kẹp ra nhằm về phía cổ Vân Triệt… Gai nhọn trên càng cua này lóe lên ánh sáng lạnh, đừng nói cổ một người, cho dù là sắt thép, cũng có thể một kẹp mà gãy.
Vân Triệt ném cá trong tay trái lên thảm cỏ, cũng không ngẩng đầu lên, tay phải nhanh như tia chớp chìa ra, cầm bên cạnh càng cua kia, trên tay dùng lực, mang theo toàn bộ sát nhân cự giải đột nhiên đập về phía tảng đá sông ở bên cạnh.
Lực cánh tay của Vân Triệt không phải khủng bố bình thường, “Rầm” một tiếng vang thật lớn, tảng đá sông chia năm xẻ bảy, sát nhân cự giải bị đánh đến gần ngất, mà tiếng vang động cũng chọc tổ ong vò vẽ, hơn mười con sát nhân cự giải đồng thời chui lên, càng lớn giống như từng chiếc dao trảm mở ra, lóng lánh ánh sáng lạnh cắt tới, Vân Triệt nhanh như tia chớp rút Long Khuyết ra, thân thể vừa động, nháy mắt lóe ra ba bóng dáng ở ba phương hướng khác nhau mà bằng mắt thường hoàn toàn không phân biệt ra hư thực, Long Khuyết nặng tám ngàn cân ở trong tay hắn lại nhẹ nhàng giống như lông vũ, trong mấy hơi liên tục xuất ra mười kiếm, mỗi một kiếm đều nặng nề đánh lên trên lưng sát nhân cự giải.
Sát nhân cự giải là huyền thú nguy hiểm Linh Huyền cảnh cấp hai, có hai càng khủng bố, vỏ này càng vô cùng cứng rắn, huyền giả Linh Huyền cảnh bình thường cũng khó mà thương tổn tới. Nhưng dưới một vòng đánh nghiêm trọng xuống của Vân Triệt, theo mười ba tiếng nổ lớn đan xen vào nhau, toàn bộ vỏ trên lưng của mười ba sát nhân cự giải phá nát hết, huyền lực cuồng bạo nhất thời dũng mãnh tiến vào, nháy mắt đánh gãy mạch sống của bọn chúng.
Cổ tay khẽ vung, Long Khuyết về lại trên lưng Vân Triệt. Vì hoàn toàn thích ứng với sức nặng của Long Khuyết, sau khi tu luyện Tinh thần toái ảnh lên tới tầng thứ hai, hắn liền bất cứ lúc nào đều đeo Long Khuyết trên lưng.
- Tám vạn ba ngàn chín trăm bốn mươi bảy con.
Sau khi mười ba con sát nhân cự giải diệt vong, chữ số trong đầu Vân Triệt cũng theo đó đổi số mới.
Nhìn cua ngã chổng vó chết đi trên đất, Vân Triệt nhéo cằm, nói thầm:
- Không biết những con cua lớn này có thể nấu canh không…
Cuối cùng Vân Triệt vẫn bỏ qua cho ý tưởng mê người này, mang theo cá trở về bên người Sở Nguyệt Thiền, sau đó ngồi trên thảm cỏ dựng bếp đặt nồi, đổ nước suối và csa, sau đó nhóm lửa… Nếu như bị phượng hoàng thần thú biết được sau khi Vân Triệt được máu của phượng hoàng chỗ dùng nhiều nhất chính là dùng phượng hoàng viêm nấu cơm, không biết có thể tức giận đến một trận lửa đốt Vân Triệt thành cặn bã không.
Bếp vừa nổi lửa lên, phiền toái nối gót đến, mặt cỏ dưới chân hắn động đậy một trận không bình thường, không đợi thứ dưới đất chồi lên, tay Vân Triệt đột nhiên cắm xuống mặt đất, mạnh mẽ kéo một con Linh Huyền thú thiết giáp địa long đang định công kích lên, sau đó hai ba phát đánh thân thể nó thành một nút thắt chết, ném ra ngoài xa xa… Đáng thương cho Thiết giáp địa long này đường đường là Linh Huyền thú cấp thấp, thân thể cứng rắn như thép tinh, ở trong tay Vân Triệt lại giống như một sợi dây thừng bình thường, tuy rằng cấp bậc huyền lực của Vân Triệt thấp, nhưng lực tay của hắn, huyền giả Linh Huyền cảnh cấp cao cũng tuyệt đối không thể so sánh.
Thiết giáp địa long bị quấn thành nút thắt chết lăn lộn hỗn loạn trên thảm cỏ, nhưng qua lúc lâu liền khí huyết nghịch lưu, lại không còn nhúc nhích.
- Tám vạn ba ngàn chín trăm bốn mươi tám con.
Vân Triệt lẩm bẩm một câu, vừa lẩm bẩm xong, cánh tay liền bỗng nhiên chém về phía trước, một luồng phượng hoàng viêm bắn ra, bắn xuống hai con Phong bạo liệt ưng ở trên không vừa định đáp xuống.
Hiện giờ, trải qua năm tháng dung hội quán thông, phượng hoàng phá của hắn đã không cần phát động từ trọng kiếm, cánh tay cũng có thể chém ra. Bởi vì cánh tay, cũng có thể coi là trọng kiếm.
Lấy độ nóng của phượng hoàng viêm, thời gian không đến sáu mươi lần hít thở, canh cá đã nấu xong.
Nấu xong canh cá, Vân Triệt cẩn thận thổi nguội, đi đến bên cạnh tiểu tiên nữ, nâng người nàng dậy, đưa chén nhỏ lại gần bờ môi nàng:
- Nào, đã không nóng.
Sở Nguyệt Thiền mở mắt đẹp, hé môi mềm ra, dùng khí lực thật nhỏ, uống từng ngụm nhỏ canh cá. Khi nàng vừa uống ngụm đầu tiên, trên bầu trời liền truyền đến một tiếng hót quái lạ, sáu con chim to quái dị dài lông dài đuôi, toàn thân màu xanh đậm từ các phương hướng khác nhau bay nhanh xuống, nhằm thẳng về phía Vân Triệt.
Vân Triệt cũng không ngẩng đầu lên, tay trái vung về phía trước, khi Long Khuyết đã được hắn chộp vào trong tay, hắn khóa chặt vào vị trí sáu con chim to xanh biếc, trong hai hơi thở Long Khuyết đã vung lên sáu lần, đến hơi thở thứ ba, Long Khuyết đã được hắn đưa trở về sau lưng.
Chiêm chiếp chiêm chiếp…
Trong tiếng phượng hót hỗn loạn, sáu luồng phượng hoàng phá bắn lên cao, chuẩn xác không sai đánh về phía sáu con chim to xanh biếc đang bay nhanh đến, đánh bay từng con.
Trong cả quá trình, canh cá trong chén nhỏ không hề rớt ra một giọt, Sở Nguyệt Thiền cũng không hoảng hốt, tuyết môi cũng không rời khỏi chén nhỏ, khi sáu con chim lớn rơi xuống toàn bộ, canh cá trong chén nhỏ đã uống được một nửa.
Bởi vì tình hình như thế, trong vòng năm tháng mỗi ngày bọn họ đều gặp được, sớm thành thói quen, nàng càng hoàn toàn tin tưởng Vân Triệt có thể hoàn mỹ đỡ được.
Năm tháng, bọn họ gần như mỗi thời mỗi khắc đều thừa nhận tập kích của đủ loại huyền thú, có nhiều khi ít, nhưng gần như chưa hề gián đoạn. Lời nói “Đêm không thể say giấc, thật sự không thể yên tĩnh” lúc trước của Thái cổ Thương Long, không hề có một chút thành phần của khoa trương và hù dọa.
Độ khó khăn của một cửa thí luyện này, không chỉ cao hơn cửa thứ nhất gấp mười lần. Độ đáng sợ này không chỉ vì cấp bậc huyền thú quá cao, cũng không phải số lượng kinh người, mà là công kích không gián đoạn kia! Trên mặt đất, dưới đất, trong nước, không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể có huyền thú đánh úp lại, tinh thần cho dù thả lỏng chỉ một giây, cũng có thể chết. Dưới tình cảnh này, kiên trì một hai ngày có thể dễ dàng, ba bốn ngày cũng có thể miễn cưỡng, nhưng thời gian dài nữa, cho dù thân thể chịu đựng được, tinh thần cũng sẽ hỏng mất… Nếu như đổi lại là người bình thường, cho dù huyền lực cao hơn Vân Triệt gấp đôi, cũng gần như không thể có khả năng kiên trì tiếp được.
Nhưng kỳ lạ đối với Vân Triệt mà nói, độ khó khăn của cửa thí luyện này, cũng không cao hơn cửa đầu tiên.
Bởi vì, hắn ở kiếp trước, chính là ở trong đuổi giết mà qua. Huyền thú ở bình nguyên vô tận đuổi giết đương nhiên khủng bố, nhưng hắn ở kiếp trước, thừa nhận lại là đuổi giết của tất cả tông môn tối cao, toàn bộ cường giả chí tôn khắp thiên hạ! Hơn nữa kéo dài suốt bảy năm. Trong vòng bảy năm này, tính cảnh giác, lực cảm giác, lực phản ứng, năng lực đuổi giết ngược lại của hắn, đã ở trong hoàn cảnh bị đuổi giết như vậy rèn luyện đến cảnh giới khủng bố tột cùng.
Sau khi sống lại, những năng lực này của hắn cũng không có cơ hội bày ra. Mà ở trong đuổi giết của vô tận huyền thú trong hoang nguyên vô tận này, những năng lực này của hắn lại một lần nữa thức tỉnh.