.
._95__2" class="block_" lang="en">Trang 95# 2
Chương 190: Độc sát
Dưới điều trị của Vân Triệt, mặc dù kinh mạch của Sở Nguyệt Thiền đều không khôi phục, nhưng tình hình thân thể đã khá hơn nhiều, sắc mặt vốn trắng bệch như giấy đã có huyết sắc nhàn nhạt. Chính là toàn thân nàng ở trạng thái tê liệt như trước, chỉ có cánh tay phải và bàn tay phải của nàng có thể cử động ở biên độ nhỏ. Ở nơi cực kỳ nguy hiểm này, Vân Triệt vì bảo vệ tốt cho nàng, một tấc cũng không rời nàng.
Mỗi một bữa Sở Nguyệt Thiền cũng không ăn nhiều lắm, một chén canh cá nhỏ đã đủ. Uống xong canh cá, Sở Nguyệt Thiền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nằm ở trước ngực Vân Triệt, vẻ mặt rất yên tĩnh bình yên… Chính cả nàng cũng không chú ý đến, cảm giác yên tâm này, còn nhiều hơn khi nàng dốc lòng bế quan ở bí cảnh tông môn.
Trong năm tháng tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian nàng đều trong giấc ngủ, thời gian nhiều hơn đi ngủ, đều nằm trong lòng Vân Triệt. Từ bài xích ban đầu, đến dần dần thích ứng, rồi đến hoàn toàn thành thói quen, rồi sau bất tri bất giác phát triển đến trở thành không muốn xa rời… Nhưng khái niệm “Không muốn xa rời” này, Sở Nguyệt Thiền hoàn toàn không biết. Bởi vì trước Vân Triệt, nàng chưa từng ở chung một chỗ với bất cứ nam tử nào, chứ đừng nói tới tiếp xúc thân mật. Còn lần này, gần năm tháng lại như hình với bóng, da thịt thân cận, đây đối với Sở Nguyệt Thiền trong quá khứ mà nói, là vốn không cách nào tưởng tượng.
Lúc này nàng đối mặt với Vân Triệt là tâm tình như thế nào, không ai biết, ngay cả chính nàng cũng không biết.
- Yên tâm ngủ một lúc đi, sau đó không lâu, chúng ta có thể rời khỏi nơi này. Đến lúc đó, tất cả lực lượng của ngươi đều có thể khôi phục.
Vân Triệt vỗ nhẹ lưng trắng của Sở Nguyệt Thiền, giọng nói êm dịu như đang dụ dỗ một tiểu hài tử sắp ngủ say.
Không quá bao lâu, hô hấp của Sở Nguyệt Thiền liền trở nên đều đều nhẹ nhàng chậm chạp, đã ngủ thiếp đi.
Vân Triệt bắt tay thu dọn đồ đạc vào, ôm Sở Nguyệt Thiền đứng lên, nhìn về phía trước nói:
- Mạt Lỵ, chúng ta ở trong này đã bao lâu?
- Hôm nay là ngày thứ một trăm bốn mươi mốt
Mạt Lỵ chuẩn xác không sai trả lời.
- … Nói như vậy, cách Thương Phong bài vị chiến, còn có không đến một tháng.
Vân Triệt nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên nôn nóng. Hắn đã đáp ứng Lam Tuyết Nhược, trong vòng nửa năm nhất định trở về, hiện giờ, thời gian đã qua hơn năm tháng, hắn vẫn bị vây trong nơi thí luyện này. Năm tháng trôi qua, hắn đã thích ứng với nơi này, muốn hoàn thành một cửa thí luyện này, cần chính là thời gian. Nhưng muốn rời đi vào lúc này, còn cần đánh chết hơn một vạn con huyền thú. Huyền thú này không phải muốn giết liền có thể tùy tiện giết, bất cứ một con gì, đều là Linh Huyền thú chân chân chính chính.
Hơn nữa sau cửa thí luyện thứ hai, còn có cửa thí luyện thứ ba.
Ra khỏi nơi thí luyện, còn cần thời gian rất dài đi ra khỏi Tử vong hoang nguyên, sau khi ra khỏi Tử vong hoang nguyên, cho dù ngày đêm đi nhanh, trở lại Thương Phong hoàng thành cũng cần ít nhất năm ngày…
Nếu hắn không nhanh chóng rời đi vào lúc này, liền không cách nào đuổi kịp được Thương Phong bài vị chiến, cũng không cách nào thực hiện được hứa hẹn với Lam Tuyết Nhược.
- Thoạt nhìn, tiến độ phải nhanh hơn, liều mạng, cũng cần trong vòng mười ngày giết hết số huyền thú còn dư lại!
Vân Triệt nhíu mày nói.
- Mười ngày? Hừ, đùa giỡn cái gì! Ngươi muốn hoàn thành thí luyện, còn cần tiêu diệt một vạn sáu ngàn con huyền thú, nếu muốn mười ngày hoàn thành, mỗi ngày ít nhất phải tiêu diệt một ngàn sáu trăm con! Trong năm tháng này bình quân mỗi ngày ngươi chém giết sáu trăm con huyền thú, đây đã là tốc độ cực hạn khi ngươi dốc hết toàn lực, mười ngày tiêu diệt một vạn sáu ngàn con huyền thú còn dư lại, tuyệt đối không có khả năng… Nếu ngươi nóng lòng liều lĩnh, mất bình tĩnh, ngược lại có thể sẽ bị huyền thú giết ngược lại.
Mạt Lỵ cảnh cáo nói.
Vân Triệt không phản bác được.
- Grào!!
Đột nhiên, một tiếng gầm gừ từ xa xa phía sau hắn truyền đến, âm thanh này khiến Vân Triệt nhướng mày, sau đó âm thầm mắng một câu:
- Má nó! Tại sao lại là đồ gia hỏa này, quả thật âm hồn không tiêu tán!
Nói xong, Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, co cẳng chạy.
Không quá bao lâu, một con huyền thú một sừng hình thể vĩ đại vọt tới chỗ hắn vừa đứng, mang theo một luồng cuồng phong đuổi theo hắn.
Mặc dù ở lại nơi này năm tháng, hơn nữa mỗi ngày đều ở trong chém giết huyền thú có cấp bậc vượt xa hơn bản thân mà trôi qua, nhưng huyền lực của Vân Triệt vẫn như trước lưu lại ở Chân Huyền cảnh cấp bốn. Tuyệt đối không phải bởi vì huyền lực của hắn thủy chung không có dấu hiệu đột phá, mà luôn luôn bị hắn đè xuống, không cho đột phá. Bởi vì một khi huyền lực đột phá, hắn sẽ có một đoạn thời gian ngắn không cách nào hoạt động, lại không thể bị bất cứ điều gì quấy rầy, bằng không rất dễ tạo thành huyền mạch bị tổn thương. Ở trong hoang nguyên vô tận nguy hiểm khắp nơi này, hắn đột phá chẳng những không có ai thủ hộ, Sở Nguyệt Thiền cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm giống như hắn, cho nên đột phá huyền lực luôn bị hắn áp chế xuống chặt chẽ.
Bằng không, lấy hắn chém giết vượt cấp mỗi ngày mỗi đêm, hơn nữa năm mươi bốn huyền quan khai hỏa toàn bộ, năm tháng, huyền lực tăng lên tới Chân Huyền cảnh cấp tám cũng không hề khoa trương chút nào.
Tuy rằng luôn không có đột phá, nhưng huyền lực bị áp chế cũng dần dần hùng hậu, ngay cả không có tứ đại thần lực ở trong người, huyền lực của hắn, cũng phải cao hơn Chân Huyền cấp bốn bình thường rất nhiều.
Con huyền thú đuổi theo hắn này, tên là Bá vương độc giác thú, là huyền thú Linh Huyền cảnh cấp sáu, có lực lượng cương mãnh và thân thể vô cùng cường ngạnh, hơn nữa huyền lực hộ thân hùng hậu, cho dù Vân Triệt lấy Long Khuyết cũng khó có khả năng thương tổn được nó. Nếu bên người Vân Triệt không có Sở Nguyệt Thiền, hắn còn có thể tới đọ sức, nhưng một tay phải hắn ôm Sở Nguyệt Thiền, chỉ có thể một tay cầm kiếm, thúc ngựa cũng không thể nào là đối thủ của con Bá vương độc giác thú này.
Cho nên, vừa gặp phải gia hỏa này, Vân Triệt đều quay đầu bỏ chạy.
Tinh thần toái ảnh là huyền kỹ thuấn di, chứ không phải huyền kỹ kéo dài tốc độ, cho nên cũng không thể khiến tốc độ di chuyển của Vân Triệt tăng nhiều, nhưng bình thường người Vân Triệt mang trọng kiếm nặng tám ngàn cân, khi hắn muốn chạy trốn, chỉ cần ném trọng kiếm vào trong thiên độc châu, liền cảm thấy thân thể nhẹ đến gần như muốn bay người lên, Bá vương độc giác thú này chẳng qua là chuyện một phần mười phút.
Vân Triệt toàn lực bỏ chạy phía trước, mặt đất dưới chân nhanh chóng lùi lại, càng kéo dài càng xa Bá vương độc giác thú, lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến âm thanh cảnh cáo của Mạt Lỵ::
- Cẩn thận, phía trước có sườn đồi!
Theo giọng Mạt Lỵ vừa dứt, một sườn đồi cũng liền xuất hiện trong tầm mắt của Vân Triệt. Hai hàng chân mày của hắn nhíu lại, tốc độ chợt giảm xuống, hai chân dẫm chặt, sau khi trượt một khoảng cách dài, hắn cuối cùng nguy hiểm dừng ở bên cạnh sườn đồi, nhưng mà ngay lập tức, hắn lại liền ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì nhìn xuống dưới, sườn đồi này cũng không cao, không đủ năm mươi trượng, hắn có thể thoải mái nhảy xuống, dưới sườn đồi này cũng không phải nơi nguy hiểm gì, mà là một rừng cây cực kỳ rậm rạp… Có lẽ nói là rừng rậm thì thích hợp hơn, bởi vì trước mắt là một mảnh biển cây nối mây trùng trùng điệp điệp, cho dù đứng ở chỗ cao, cũng hoàn toàn không nhìn thấy bờ bến.
- Trong khu bình nguyên này, sao lại còn có rừng rậm.
Vân Triệt thuận miệng lẩm bẩm một câu, đang định nhảy xuống, bỗng nhiên, một luồng kình phong nguy hiểm truyền đến từ bên phải hắn.
Ánh mắt Vân Triệt liếc xéo, tay phải nhanh như tia chớp chìa ra, hai ngón tay nắm chặt lấy một thứ trơn mịn lạnh như băng.
Đây là một con hắc tuyến xà thân không đủ dài, chỉ to chừng nửa ngón tay. Nó bị Vân Triệt nắm chặt vào bảy tấc, thè lưỡi rắn tối đen ra khổ sở lắc lư trái phải.
- Hoàng đế hắc tuyến xà!
Vân Triệt thông hiểu vạn độc thiên hạ, liếc mắt một cái liền nhận ra con rắn độc này.
Hoàng đế hắc tuyến xà rất nhỏ ngắn, thân thể yếu ớt, chỉ một hài tử bình thường nếu như không cẩn thận một cước dẫm lên, đều có thể dẫm chết nó. Nhưng con rắn nhỏ yếu ớt như thế, lại được đội lên cái tên “Hoàng đế”, còn vì nó là Linh Huyền thú hàng thật giá thật! Bởi vì tuy nó yếu ớt, nhưng lại có độc tính và tốc độ vô cùng khủng bố, nếu như bị nọc độc của nó dính vào, dưới Linh Huyền cảnh, cho dù là người hay thú, nếu không có phương pháp giải độc, cũng khó mà sống được quá nửa canh giờ. Hơn nữa thân thể của nó thật nhỏ, rất khó bị phát hiện, khi hành động giống như một tia chớp màu đen, khiến cho người ta vốn không thể nào phòng bị, Linh Huyền thú gì đó, thậm chí Địa Huyền thú thấy nó, đều phải đi đường vòng, tránh chỉ sợ không kịp.
Có thiên độc châu trong người, cho dù Vân Triệt bị nó cắn, cũng sẽ không hề bị gì. Hắn nhìn chằm chằm vào con hoàng đế hắc tuyến xà này, bỗng nhiên xoay người lại, mặt nhìn về phía bá vương độc giác thú đã đuổi đến, chuyển hoàng đế hắc tuyến xà từ bên tay phải sang bên tay trái, lấy thiên độc châu nháy mắt hút toàn bộ độc dịch của nó ra, sau đó ném nó đi, lấy ra kiếm hổ phách đã lâu không dùng tới, bôi nọc độc lên trên mũi kiếm hổ phách.
- … Sau khi độc lực của thiên độc châu biến mất, dường như vẫn là lần đầu tiên dùng độc.
Nhìn mũi kiếm hổ phách, trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh bi thảm năm đó độc khắp toàn thành, thây ngang khắp đồng, ánh mắt lặng yên mờ đi một chút, sau đó thân như gió mạnh, chủ động xông về phía bá vương độc giác thú.
Thấy nhân loại bình thường nhìn thấy nó liền bỏ chạy lại chủ động nghênh đón, bá vương độc giác thú hơi sửng sốt, sau đó gầm rú một tiếng, răng nanh lộ ra, phi về phía Vân Triệt.
Vèo!
Lợi trảo của bá vương độc giác thú xẹt qua một hư ảnh của Vân Triệt, chân thân của Vân Triệt lệch ngang bên, từ bên trái nó xông tới, kiếm hổ phách ngưng tụ huyền lực hung hăng chém một kiếm trên thân thể nó, lưu lại một vết thương dài chừng hai tấc, đủ để thấy máu.
Vân Triệt dừng người lại, kiếm hổ phách trong tay đã được thu hồi, đổi lại thành Long Khuyết.
Lấy thân thể vĩ đại của bá vương độc giác thú, chút thương tổn ấy từ đầu đã không tính là thương tổn gì. Bá vương độc giác thú bổ nhào về trước mà không trúng quay người lại, miệng mở thật lớn, thân thể lại một lần nữa nhào tới, nhưng vừa vọt tới được một nửa, chân trước của nó bỗng nhiên nghiêng đi, cả thân thể hung hăng ngã trên mặt đất, sau đó bắt đầu run rẩy, nó không ngừng đạp tứ chi, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể đứng lên, dần dần, trong miệng nó bắt đầu phát ra từng trận thét gào thống khổ… Bên trong miệng vết thương nho nhỏ kia, mỗi một giọt máu đen thui chậm rãi chảy ra
Vân Triệt xông lên, một kiếm đánh vỡ huyền lực phòng ngự dưới kịch độc ăn mòn đã yếu ớt không chịu nổi của nó, sau đó liên tục bảy tám kiếm đánh lên trên đầu nó, cho đến khi nó hoàn toàn không một tiếng động.
- Cũng không biết khi nào độc lực của thiên độc châu mới hồi phục.
Vân Triệt không tự kiềm chế được thổn thức nói. Dựa vào một chút độc, hắn tốn ít sức lực giải quyết bá vương độc giác thú khi trước chỉ có thể trốn chạy này. Độc đáng sợ, hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Năm đó hắn lấy không đến ba mươi tuổi, nhưng có thể sống suốt bảy năm trong cả quá trình đuổi giết trên toàn bộ đại lục, thứ dựa và, chính là độc lực của thiên độc châu. Dưới thiên độc của thiên độc châu, vô số huyền giả có thực lực vượt xa hơn Vân Triệt không biết bao nhiêu lần, thậm chí là cường giả tuyệt thế, đều chết trên tay hắn.
- Nếu độc lực của thiên độc châu còn đây, ở trong nơi thí luyện này, dưới thiên độc tràn ngập, đừng nói chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín con huyền thú, cho dù lại thêm gấp mười, cũng có thể trong một đêm giết hết toàn bộ bằng thuốc độc.
Vân Triệt rất bùi ngùi nói.
Thiên độc châu thân là huyền thiên chí bảo, chỗ nghịch thiên của nó, đâu chỉ là tôi luyện.
Đợi chút… Thiên độc tràn ngập?
Thần kinh Vân Triệt bỗng nhiên run lên, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm bát ngát phía dưới, trong giây lát, hắn chậm rãi nở nụ cười.
- Mạt Lỵ, ngươi có tin không, nếu vận khí tốt, chúng ta có thể rời khỏi nơi này vào hôm nay.