.
._96__1" class="block_" lang="en">Trang 96# 1
Chương 191: Máu long thần
- … Ngươi định làm như thế nào?
Mạt Lỵ nghi ngờ nói.
Tiếng gió gào thét bên tai, Vân Triệt đứng ở bên sườn đồi vừa đưa tay cảm nhận hướng gió một chút, cười nhẹ, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, dùng hết toàn lực phát ra một tiếng gầm lớn:
- A ~~~~~~~~~~~~
Một tiếng gầm dài dưới huyền lục thúc đẩy này truyền ra rất xa, cho đến mức khiến Mạt Lỵ phát hoảng.
Lập tức, xa xa nhất thời truyền đến tiếng huyền thú gầm gừ nhiều không đếm được. Nơi bình nguyên vô tận này, Vân Triệt chính là mục tiêu công kích của tất cả huyền thú, lúc trước Vân Triệt đều có thể trốn liền trốn, dám rêu rao như vậy, tuyệt đối là lần đầu tiên… Hơn nữa làm như vậy ở đây, cơ bản là hành vi đồng nghĩa với muốn chết.
Rất nhanh, tiếng rít gào của huyền thú càng ngày càng nhiều, âm thanh cũng càng lúc càng gần, nơi phương xa trong tầm mắt, cho dù trên trời hay dưới đất, cũng bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhiều bóng dáng của huyền thú, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới bên này.
Sở Nguyệt Thiền đang ngủ mơ mơ màng màng bị một tiếng gầm này của Vân Triệt đánh thức, nàng khẽ mở mắt đẹp nói:
- Vân Triệt… Ngươi đang làm cái gì?
Vân Triệt cúi đầu nhìn nàng, nói khẽ:
- Tiểu tiên nữ, Băng Vân tiên cung của các ngươi ở khu vực phía bắc của đế quốc, nhìn thấy nhiều nhất chính là băng tuyết đi? Chắc chưa từng nhìn thấy lửa thật lớn đi… Hôm nay, ta sẽ mang theo ngươi nhìn một trận khói lửa rất lớn cực kỳ lớn, cần phải mở to hai mắt nhìn cho kỹ.
Giọng nói vừa dứt, Vân Triệt từ trên sườn núi nhảy xuống, rơi vào trong rừng rậm không biên giới dưới sườn núi.
Như hắn dự đoán, huyền thú trong rừng rậm vô danh này còn dày đặc hơn khu vực bình nguyên nhiều, mới vừa rơi xuống, hắn liền cảm giác được hơn mười mấy hơi thở của huyền thú tập trung vào hắn, hắn không hề ngừng lại chút nào, tốc độ khai hỏa toàn bộ, chạy như điên đi tới trước, phía sau của hắn, hơn mười con huyền thú đều gầm lên quái dị, từ lùm cây hoặc trên cây nhảy ra, mang theo hơi thở cuồng bạo đuổi theo hắn.
Theo Vân Triệt toàn lực chạy trốn, huyền thú bị kinh động càng lúc càng nhiều, đuổi theo phía sau hắn cũng tự nhiên càng ngày càng nhiều. Sau hơn mười hơi thở, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn huyền thú đuổi theo phía sau một lần, toàn thân bốc lên hỏa diễm dữ dội cao mấy thước, hắn nín thở thật sâu, ngọn lửa này càng ngày càng lên cao, cho đến khi bốc lên tới độ cao hơn hai mươi thước, sau đó theo một tiếng gầm nhẹ của Vân Triệt, ầm ầm nổ tung!!
- Phần tinh yêu liên!!
Ầm!!
Không giống với mấy lần Phần tinh yêu liên nở rộ từng tầng như lần trước, Phần tinh yêu liên lần này, lại nổ tung từng tầng. Đây là một đóa Phần tinh yêu liên lớn nhất mà Vân Triệt phóng thích từ trước đến giờ, hắn lấy đủ bảy phần huyền lực đốt lên, trong nháy mắt khi đóa yêu liên này nở tung, liền bao phủ toàn bộ khu vực gần trăm trượng xung quanh.
Từ xa nhìn lại, giống như một ngọn núi lửa nổ bùng trong mảng rừng rậm vô biên này.
Huyền thú đuổi theo phía sau dưới Phần tinh yêu liên có uy lực cực lớn này, hơn một nửa bị giết chết ngay lập tức, số còn lại cũng thống khổ kêu rên trong hỏa diễm. Chỗ rừng rậm cành lá xanh biếc xum xuê này, vốn không dễ thiêu đốt, nhưng Vân Triệt phóng thích ra, lại là hỏa diễm dung nhập phượng hoàng viêm, cây xanh tận trời khi đụng chạm vào phượng hoàng viêm, liền giống như cây khô nhanh chóng bốc cháy lên.
Hơn mười hơi thở trôi qua, biển lửa mà Phần tinh yêu liên tạo thành chẳng những không thu nhỏ lại, ngược lại nhanh chóng lan rộng, trong gió nam kéo theo, thế lửa giống như sóng triều mãnh liệt không thể ngăn cản, lấy tốc độ cực nhanh thổi quét lan tràn về phía nam.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt, thế lửa theo cây cổ thụ chọc trời uốn lượn mà lên, bốc lên mấy chục thước cao. Gió nam gào thét, tốc độ hỏa diễm lan tràn càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã tàn phá tới ngoài mười dặm, rồi đến hai mươi dặm, ba mươi dặm.
…
Tiếng huyền thú kêu thảm thiết không đếm được từ phương xa truyền đến. Là Linh Huyền thú, hỏa diễm bình thường khó có thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất đối với bọn chúng, nhưng nếu ở trong biển lửa trong thời gian dài, vậy là một khái niệm hoàn toàn khác, đừng nói Linh Huyền thú, cho dù là Địa Huyền thú cấp thấp, nếu không kịp thời chạy đi, cũng tất nhiên táng thân trong biển lửa. Nhưng gió trợ thế lửa, một cái nháy mắt liền trăm trượng, sao huyền thú có thể trốn ra ngoài được.
Độc sẽ theo gió, theo nước lan tràn, còn trong rừng rậm, dưới gió thúc đẩy, độ lan tràn của lửa còn có thể thắng được tốc độ lan tràn của độc. Vân Triệt đứng trong biển lửa, cả người hắn đã bị ngọn lửa vây quanh hoàn toàn, kể cả chung quanh, tất cả đều là ngọn lửa lớn điên cuồng thiêu đốt. Nhưng dưới năng lực khống hỏa của mầm mống Hỏa của Tà thần, tất cả hỏa diễm và khói mù đều bị ngăn cách hoàn toàn, còn cũng không tổn thương được đến Sở Nguyệt Thiền.
- Tiểu tiên nữ, ta không lừa ngươi đi.
Vân Triệt cười tủm tỉm nói. Đứng ở trong ngọn lửa, hắn có cảm giác an toàn đã xa cách thật lâu, ít nhất đứng trong đám lửa lớn này, sẽ không bao giờ có huyền thú gì đột nhiên xông tới công kích hắn nữa.
- Ta ghét lửa.
Sở Nguyệt Thiền nhắm mắt lại, nói khẽ. Huyền công của nàng là hệ băng thuần túy, băng hỏa tương khắc, nàng tự nhiên có một bài xích theo bản năng đối với ngọn lửa.
- Đó là bởi vì trước kia ngươi luôn một mình.
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Hiện giờ, có ta nhìn khói lửa với ngươi, khi hai người cùng xem… Ngươi còn sẽ cảm thấy chán ghét sao?
“…” Sở Nguyệt Thiền mở mắt đẹp, nhìn biển lửa khổng lồ trước mắt vốn không nhìn thấy bờ bến, trong lúc nhất thời giật mình ở đó, thật lâu không nói gì, cũng không dời ánh mắt.
- Thì ra là thế, ngươi lại muốn thiêu hủy cánh rừng rậm này. Cánh rừng rậm này chắc tồn tại trong thời gian thật lâu, hơn nữa độ ẩm rất nặng, hỏa diễm bình thường tuyệt đối không có khả năng đốt lên được, ngược lại còn đúng thật không hổ là lửa phượng hoàng. Nếu gió không ngừng, trận lửa này sẽ đốt mãi tiếp, cho đến khi đốt sạch cả khu rừng rậm này, huyền thú trong rừng rậm, cũng sẽ bị thiêu chết mảng lớn, nhưng ngươi xác định huyền thú bị thiêu chết này, cũng có thể coi như là ngươi giết chết à?
Mạt Lỵ hỏi.
- Xác định!
Vân Triệt gật đầu:
- Thái cổ Thương Long chỉ nói kêu ta tiêu diệt chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín con huyền thú, lại không nói dùng phương pháp gì để tiêu diệt. Đánh chết cũng được, dùng độc, dùng lửa cũng được, chỉ cần huyền thú này vì ta mà chết, vậy tự nhiên tính là ta tiêu diệt!
Lửa lớn điên cuồng lan tràn, như một con thú lớn màu đỏ rực, cắn nuốt rừng rậm vĩ đại và vô số huyền thú trong đó. Không đến nửa canh giờ, ngọn lửa đã lan tràn ra đến ngoài ngàn dặm, bầu trời trăm dặm cũng bị chiếu rọi thành màu đỏ, đám mây càng đỏ đậm giống như ráng đỏ lúc chạng vạng.
Âm thanh lửa thiêu đốt trăm dặm cực kỳ kịch liệt, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn che phủ được tiếng gầm bi thương tuyệt vọng của vô số huyền thú. Số lượng huyền thú chết trong trận lửa lớn này lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp tăng lên…
Lúc này, cảnh tượng trước mắt Vân Triệt bỗng nhiên vặn vẹo, biển lửa ngập trời trong cơn mơ hồ biến mất không thấy gì nữa, hóa thành hoàn toàn tối đen, âm thanh bên tai cũng biến mất toàn bộ, chuyển về yên tĩnh.
Hắn ôm Sở Nguyệt Thiền, bỗng nhiên tiến vào trong một thế giới hoàn toàn hắc ám.
Ở trên không nơi thế giới hắc ám này, một đôi mắt màu xanh lam vĩ đại chậm rãi mở ra.
Ánh mắt của Thái cổ Thương Long.
- Thái cổ Thương Long, ngươi dẫn chúng ta rời khỏi nơi thí luyện thứ hai, có phải nói rõ chúng ta đã thông qua cửa thí luyện thứ hai rồi không?
Không đợi Thái cổ Thương Long mở miệng, Vân Triệt cướp lời trước.
- Không sai.
Thái cổ Thương Long trả lời:
- Tuy rằng thủ đoạn của ngươi có phần mưu lợi, nhưng ngươi thật sự thông qua, hơn nữa chỉ dùng không đến năm tháng. Ta tin tưởng cho dù ngươi không dùng đến thủ đoạn cuối cùng, lại nhiều nhất thêm một tháng, ngươi cũng có thể tương đối thoải mái hoàn toàn mục tiêu diệt sát chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín con huyền thú. Làm một nhân loại ở vị diện cấp thấp, ngươi lại một lần nữa khiến cho ta thật kinh hãi, ngươi thật sự rất giỏi. Biểu hiện cua ngươi trong thí luyện này, khiến cho ta gần như không thể tin ngươi là một người thiếu niên có số tuổi gần mười bảy tuổi.
Trong giọng nói của Thái cổ Thương Long tràn đầy cảm khái. Mà có thể khiến cho thần thú như Long thần cảm thán như thế, đây không thể nghi ngờ là một chuyện đặc biệt vinh hạnh không gì hơn.
- Hơn nữa nhìn ra, ngươi dường như rất vội rời khỏi nơi thí luyện, bằng không, ngươi sẽ không lựa chọn thủ đoạn cuối cùng hỏa thiêu cánh rừng rậm.
- Đúng.
Vân Triệt gật đầu:
- Ta phải trong vòng hai mươi lăm ngày, trở lại nơi ta lưu lại trước kia. Cho nên, hy vọng cửa thí luyện thứ ba, thời gian cần thiết sẽ không quá dài.
- Hai mươi lăm ngày? Ha ha, vậy là đủ rồi, bởi vì cửa thí luyện thứ ba, ngươi đã thông qua.
Thái cổ Thương Long bình thản nói.
- Thông qua rồi?
Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc.
- Ngươi đã từng làm thí luyện phượng hoàng, như vậy, nếu ta không đoán sai, một cửa trong thí luyện phượng hoàng, tất nhiên là thí luyện về phẩm cách. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép huyết mạch của chúng ta truyền thừa cho một nhân loại có phẩm cách thấp kém. Mà cửa ải thí luyện cuối cùng, chính là thí luyện về phẩm cách. Khi ngươi thông qua hai cửa thí luyện, ngươi luôn liều mạng bảo vệ người nữ tử ở bên cạnh, cho dù vì nàng làm liên lụy mà khiến cho độ khó khăn của thí luyện gia tăng thêm mấy lần, thậm chí thiếu chút nữa không cách nào hoàn thành thí luyện, ngươi đều không hề có một chút ý tưởng ném bỏ nàng sang bên. Mà sở dĩ ngươi muốn dẫn nàng tới nơi thí luyện, cũng vì có thể tự tay bảo hộ sự an nguy của nàng, những hành động này của ngươi, đã đầy đủ chứng minh phẩm hạnh của ngươi. Cho nên, cửa thí luyện thứ ba, ngươi không cần tiến hành, liền đã thông qua.
- Chúc mừng ngươi, nhân loại trẻ tuổi, ngươi trở thành người đầu tiên trên mảnh đất này, một người duy nhất thông qua thí luyện của Long thần.
Thần sắc Vân Triệt thả lỏng, sau đó hơi kích động nói:
- Nếu ta đã thông qua, vậy có phải ngươi nên nói cho ta biết như thế nào mới có thể khiến cho tiểu tiên nữ của ta khôi phục thực lực không?
Đôi mắt Sở Nguyệt Thiền khẽ run… Hắn hỏi đầu tiên không phải chuyện về huyết mạch của Long thần, ngược lại hỏi phương pháp khôi phục cho nàng. Cho dù trong lòng nàng thật sự lạnh lẽo như băng cứng, vào giờ phút này cũng không cách nào không rung động sâu sắc.
- Phương pháp kia, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng trước đó, ta sẽ ban cho ngươi thứ ngươi nên được.
- Người thông qua thí luyện của Long thần, có ba giọt máu Long thần. Mà các ngươi là hai người cùng tiến vào, tổng cộng có sáu giọt máu của Long thần. Nhân loại tuổi trẻ, người chân chính hoàn thành thí luyện, chỉ có một mình ngươi, hơn nữa ngươi hoàn thành được, chính là thí luyện hai lần khó khăn, cho nên, sáu giọt máu Long thần này, ta ban toàn bộ cho ngươi.
Vân Triệt sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu nói:
- Không được! Chúng ta cùng nhau tiến vào thí luyện, cũng cùng hoàn thành, không quan tâm đến quá trình, nhưng kết quả, là chúng ta cùng nhau thông qua! Tại sao ta có thể độc chiếm sáu giọt máu Long thần. Nên là ta ba giọt, nàng ba giọt.
Sở Nguyệt Thiền: “…”
- Ha ha ha ha ha, ta liền đoán được ngươi sẽ nói như vậy. Nhưng mà, hiện giờ huyền mạch kinh mạch của nàng phế toàn bộ, vốn không có khả năng dung hợp máu Long thần vào huyết mạch của mình, ngược lại sẽ khiến lực lượng trong máu Long thần nháy mắt hủy diệt nàng. Hơn nữa, phương pháp cứu nàng, phải từ ngươi tiến hành. Nhưng điều kiện đầu tiên, là ngươi có được huyết mạch dung hợp ít nhất sáu giọt máu Long thần. Nếu ngươi thật sự muốn cứu nàng, vậy nhất định phải dung hợp toàn bộ sáu giọt máu Long thần, thiếu một giọt cũng không thể.
Vân Triệt cúi đầu nhìn vào mắt Sở Nguyệt Thiền một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu:
- Được rồi.
- Ta cho ngươi bảy ngày dung hợp sáu giọt máu Long thần, sau bảy ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp cứu vớt nàng. Đồng thời, trong vòng bảy ngày này, ngươi cũng phải hoàn thành đột phá và củng cố huyền lực áp chế đã lâu. Mạnh mẽ áp chế đột phá huyền lực của ngươi lâu như vậy, dễ dàng tạo thành tổn thương cho huyền mạch, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến đột phá về sau, củng cố cho tốt đi… Về phần nữ tử này, bảy ngày này, ta sẽ dùng lực lượng bảo vệ tâm mạch của nàng, ngươi đừng lo.
Theo giọng nói của Thái cổ Thương Long vừa dứt, một vài điểm sáng màu xanh lam đột nhiên từ trong bóng tối bay tới, sau đó trực tiếp tiến vào trong mi tâm của hắn.