“A a a a a!”
Long Bạch gầm lên đầy thống khổ, nhưng hắn lại hoàn toàn từ bỏ việc tránh thoát. Tia máu trong mắt hắn cuồng bạo hơn, cánh tay trái hiện lên móng vuốt nhuốm máu, điên cuồng muốn xé toạc yết hầu của Vân Triệt.
Nhưng móng trái còn chưa tới, Vân Triệt đã đá vào bụng hắn.
Bịch!
Người Long Bạch nhất thời cong lại như một con tôm cháy đen, bay vút ra bên ngoài. Khi chạm đất, hắn còn chật vật nảy hơn mười lần như một quả bóng da.
Lực lượng do thiêu đốt tinh huyết đổi lấy vẫn chưa tan hết, nhưng Long Bạch đã nằm co quắp trên mặt đất, đồng tử giãn ra, ngơ ngác mất hồn.
Vì sao…
Rõ ràng ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình, lại vẫn không thể giết hắn…
Vì… sao…
Giả dối… điều đó không thể nào là thật được…
Là ác mộng… đúng rồi! Mọi thứ đều chỉ là một cơn ác mộng giả tạo mà thôi!
Ta là Long Hoàng vô thượng, mà hắn ta chỉ là một ma súc chỉ mới sống ba mươi năm! Cách biệt như giữa trời cao và con kiến hôi!
Chỉ có trong ác mộng thì mới xảy ra chuyện hoang đường nực cười như vậy!
“Long Bạch, còn có các ngươi nữa, đều nghe kỹ cho ta.”
Vân Triệt thong thả cất bước, tầm mắt phóng xa, giọng nghiêm nghị: “Trên thế giới này, cho tới bây giờ đều không có Long Hậu hay gì hết, chỉ có Thần Hi!”
Những lời này làm đôi mắt đầy kinh ngạc và nghi ngờ của đám Thần Chủ Tây Vực chấn động, Long Bạch ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt đầy tia máu trông rất khủng bố.
“Hơn ba trăm ngàn năm trước, Long Bạch, tứ chi của ngươi bị phế, hai mắt bị hủy, là một kẻ lay lắt chờ chết, là Thần Hi đã cứu vớt ngươi!”
“Ngươi sống lại, sau đó quật khởi, cho đến khi đạp trời làm Hoàng, rồi trở thành Long Thần mạnh nhất trong lịch sử Long Thần Giới. Tất cả những thứ này đều là Thần Hi ban tặng!”
“Không có Thần Hi, cơ thể tàn tạ của ngươi đã sớm không còn chút xương cốt nào rồi!”
“Cái tên ‘Long Hậu’, chẳng qua chỉ là hư danh do Thần Hi không muốn bị người đời quấy nhiễu mà thôi. Lẽ ra đây nên là một sự báo đáp nhỏ nhoi của ngươi đối với ân tình to lớn của nàng, mà ngươi lại… ràng buộc nó vào thứ vô căn cứ do ngươi tạo ra!”
“Khặc… khặc khặc…” Hai mắt Long Bạch như ác quỷ, nghiến chặt răng.
“Long Bạch, ngươi nghe đây.” Bước chân Vân Triệt càng ngày càng gần. Hắn với Long Bạch, một người đứng ngạo nghễ, một người nằm tê liệt trên mặt đất, phảng phất như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể đè chặt hắn: “Cho tới nay Thần Hi, nàng ấy chưa từng là Long Hậu chó má gì hết, nàng ấy chỉ có hai thân phận, một là Thần Hi, hai là nữ nhân của bản Ma Chủ!”
Rắc!
Răng rồng vỡ nát, trong miệng toàn mùi máu tươi.
Lời của Trì Vũ Dao lúc trước cùng với một loạt hành động kỳ lạ do Long Bạch nhằm vào Vân Triệt khiến chúng thần Tây Vực sớm có suy đoán.
Cho dù vậy, khi nghe Vân Triệt nói thế, bọn họ vẫn há hốc miệng, trố mắt nghẹn lời.
Cái tên ‘Long Hậu’ tồn tại từ hơn hai trăm ngàn năm trước cho tới nay. Các Thần Đế của Vương giới đều đã thay đổi mấy đời, chư thiên trong vạn giới này, ai mà không biết, ai mà không hiểu!
Cái danh Long Hoàng chung tình cũng đời đời tương truyền. Một hạ vị Giới Vương cực kì phổ thông cũng có hậu cung vô số, thê thiếp thành đàn. Nhưng cả cuộc đời của Long Hoàng thì chỉ có mỗi mình “Long Hậu”.
Long tính vốn dâm, điều này vạn linh đều biết. Nhưng từ khi có “Long Hậu” đến nay đã có hơn hai trăm ngàn năm, hắn chưa bao giờ tiếp xúc hay thậm chí là gần gũi với nữ nhân khác bao giờ.
Mà tất cả, thế mà chỉ là Long Hoàng một mình si tâm vọng tưởng?!
Rồi còn “Long Hậu” Thần Hi mà thế nhân không biết, lại là của Vân Triệt…
Nghe đồn, sau đại hội Huyền Thần, Vân Triệt chỉ ở lại Luân Hồi cấm địa vẻn vẹn có một năm ngắn ngủi mà thôi!
Chuyện này…
Chuyện này…???
Đầu óc họ bị chấn động đến quay cuồng.
“Vốn dĩ ngươi cùng lắm chỉ là một con cóc mỗi ngày đắm chìm trong mộng tưởng hão huyền mà không muốn tỉnh lại, đáng thương đến mức khiến ta có chút đồng tình. Ai dè, ngươi thật ra lại là một con chó điên cắn trả cả ân nhân của mình!”
Rắc!
Cái răng rồng cuối cùng cũng bị Long Bạch cắn nát, hắn gầm lên cuồng loạn.
“A a a a a!!”
Ngay bây giờ hay bất cứ lúc nào, những lời này của Vân Triệt đối với Long Bạch mà nói, đều không thể nghi ngờ là lưỡi dao độc tàn nhẫn nhất trên đời này. Tàn nhẫn hơn gấp ngàn lần vạn lần việc diệt hết Long Thần Giới trước mặt hắn.
Không gian đang phình lên thì nổ tung, tia sáng tối đi, trong lúc tức giận cực độ, Long Bạch hiện ra thân rồng vạn trượng của hắn lần nữa.
Chỉ là, thân rồng vốn trắng bệch nay đã bị cháy đen. Vô số khe máu, vân máu màu tối xen kẽ ngang dọc và khí tức của cũng trở nên hết sức hỗn loạn và man dại, như một con rồng điên triệt để mất trí vỡ hồn, gào thét lao về phía Vân Triệt.
Xoẹt!
Xoẹt!!
Ầm ầm…
Móng rồng điên cuồng cào loạn, tiếng rồng gầm chói tai nhói tim, xé tất cả vật hữu hình vô hình thành những mảnh vụn nhỏ nhất.
Mùi máu rồng tràn ngập trong không khí cũng càng thêm nồng nặc, tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Nhưng mặc cho lực lượng của rồng điên xé rách không trung, ngay cả một góc áo của Vân Triệt nó cũng không thể chạm tới. Long uy hỗn loạn tràn ra ngoài càng không cách nào gây tổn thương cho hắn dù chỉ một chút.
Grào…!!
Tiếng rồng gầm rung trời, hai móng đập bể mặt đất, dưới lực lượng dâng trào và bạo phát, thân thể bị thương nặng, Long Bạch lảo đảo, ầm ầm ngã xuống.
Mà bóng dáng Vân Triệt thì xuất hiện phía sau Long Bạch, tóc dài bay múa, hình ảnh Băng Hoàng hiện ra đằng sau. Trong tiếng phượng hót lảnh lót, dưới sự bộc phát của sức mạnh Băng Hoàng, một vòng lại một vòng Băng Di Phong Thiên Trận liên hoàn ngưng tụ trên đuôi rồng. Trong chớp mắt, đuôi rồng khổng lồ hoàn toàn bị phong ấn trong ánh sáng xanh băng giá.
Ánh sáng xanh chuyển thành Thương Lam Thần Quang, hình bóng Băng Hoàng sau lưng Vân Triệt đổi thành hình bóng Thiên Lang đầy hung bạo. Hắn lấy tay làm kiếm, đánh ra Thiên Lang kiếm uy đầy cuồng bạo.
Thiên Lang Trảm!
Man Hoang Nha!
Thiên Tinh Đỗng!
Thuấn Ngục Kiếp!
Thương Lan Trảo!
Dưới ngũ trọng của Thiên Lang kiếm uy, cái đuôi bị đóng băng của Long Hoàng nứt ra thành hàng ngàn hàng vạn vết nứt… sau đó bỗng nhiên vỡ nát, hóa thành bụi băng bay hỗn loạn.
Nhưng không thấy một tia máu rồng.
Hết chương 1963.