Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1870 - Chương 1962. Diện Mạo Thật Của Ma Chủ (6)

Chương 1962. Diện mạo thật của Ma Chủ (6)
Chương 1962. Diện mạo thật của Ma Chủ (6)

“Bốp!”

Trong âm thanh bị bóp nghẹt tàn nhẫn, lồng ngực của Long Bạch hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ bàn chân của Vân Triệt đã cắm sâu vào nội tạng của hắn.

Máu từ ngực và miệng Long Bạch đồng thời phun ra.

Càn Khôn Long Thành, Khô Long tôn giả ... Rõ ràng Long Bạch không chỉ muốn tiêu diệt hết Ma tộc, mà còn có ý muốn ép Vân Triệt vào tuyệt vọng, ý muốn này vô cùng mãnh liệt, muốn để cho hắn biết trước mặt Long Bạch, hắn nhỏ bé ti tiện ra sao... tốt nhất là buộc hắn phải giống như một con chó vẫy đuôi cầu xin lấy lòng.

Bằng cách này, để cho Vân Triệt thấy, để cho Thần Hi thấy ... chứng minh cho bản thân thấy, sự lựa chọn của Thần Hi là sai lầm lớn như thế nào!

Mà Vân Triệt cũng tàn nhẫn không kém… không sử dụng binh khí, không ngần ngại tự gây thương tích cho mình, để Long Bạch dưới sự thất bại thảm hại, ngay cả một chút tôn nghiêm, một lý do nhỏ nhất để an ủi bản thân đều không tìm được

“Long Hoàng!”

“Điện hạ!”

Tiếng xương vỡ nát và máu rồng phun ra khiến các Long Thần đang trong cơn kinh hãi tột độ như tỉnh mộng. Bọn họ không còn tâm trí quan tâm đến Hoàng lệnh hay vết xe đổ trước đó, ngoại trừ Thương Chi Long Thần bị thương nặng và Bạch Hồng Long Thần còn đang trong cơn sợ hãi chưa tan, năm vị Long Thần còn lại đều bùng nổ Long khí.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay, một tiếng rồng gầm thê lương đột nhiên vang lên.

Long khí khác thường trộn lẫn với Long huyết bùng nổ, đánh Vân Triệt văng ra xa, lúc này Long Bạch cũng chậm rãi đứng lên, Long khí uốn lượn quanh thân... huyết khí nồng đậm hỗn loạn.

Vẻ mặt các Long Thần trắng bệch, trong lòng tất cả các Thần Chủ Tây Vực đều hoảng hốt.

“Điện hạ...” Tố Tâm Long Thần thấp giọng kêu lên, không biết phải làm sao.

“Long Hoàng, ngươi...” Long Nhị nhíu mày, trong lòng nửa tức giận, nửa buồn bực thất vọng.

Khí tức dị thường, Long vực nhuốm máu... Long Bạch đúng là đã thiêu đốt tinh huyết Long Thần của bản thân!

Tuy rằng đốt cháy tinh huyết sẽ có được sức mạnh vượt mức bình thường trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cái giá phải trả là tổn hại đến thiên phú! Không rơi vào nghịch cảnh, tuyệt đối không thể làm như vậy.

Trong một vài nhân tộc có tính kế thừa đặc biệt, chỉ cần tinh huyết hao tổn không quá nặng thì vẫn có biện pháp khôi phục, nhưng cần có nguồn tài nguyên khổng lồ và thời gian dài.

Nhưng còn tinh huyết với dòng dõi Long Thần, một khi đã tổn hại, chính là vĩnh viễn tổn hại! Chưa từng có tiền lệ và khả năng phục hồi!

Đáng sợ hơn cả thiêu đốt tinh huyết chính là trạng thái này của Long Bạch... tinh huyết Long Thần bị đốt cũng không phải chỉ là một chút, mà là một nửa cực lớn.

Cái giá phải trả chính là, sau trận chiến này, Long uy của hắn, có khả năng còn kém hơn uy lực hiện có của bảy Long Thần.

Điên rồi... Long Hoàng điên rồi.

Hắn quả thực bị Vân Triệt đánh bại, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng trước mắt đây chưa phải bước đường cùng của hắn, càng không phải tình thế không có lối thoát của Long Thần Giới.

Ngược lại, chỉ có mình hắn bị đánh bại, Tây Thần Vực đối đầu với Bắc Thần Vực, vẫn là thế đè bẹp tuyệt đối như trước.

Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Bắc Thần Vực sẽ rơi xuống vực sâu, những vết thương Vân Triệt đã gây ra cho hắn, hắn vẫn có thể trả lại gấp mười lần.

Cho dù hắn chỉ còn một chút lý trí, cũng không thể làm ra loại hành động điên rồ không thể tưởng tượng được thế này.

Tinh huyết đã bị đốt cháy, không còn đường lui. Giờ phút này, uy nghiêm Long Hoàng hơn mười vạn năm hoàn toàn bị Long Bạch gỡ xuống, mét mặt cháy đen đang run rẩy, còn tệ hại hơn ác quỷ tồi tệ nhất mà bọn họ có thể tưởng tượng ra.

“Ha ha... ha ha ha ha...”

Long Bạch đang cười, tiếng cười khiến người ta tê dại da đầu, toàn thân phát lạnh.

“Ta là Long Hoàng, là chúa tể của hỗn độn, là Hoàng cao quý trên các tầng trời, ngàn tộc vạn linh trên thế gian này đều phải cúi đầu khuất phục trước ta!”

“Còn ngươi ... chỉ là một con kiến nhỏ bé, một ma súc đen tối bẩn thỉu!”

“Làm sao ta có thể bị ngươi đánh bại được... làm sao ta có thể thua kém ngươi được!”

Giọng nói khàn khàn và u ám, lộ ra kiêu ngạo đáng sợ chưa từng bộc lộ trong suốt vô số năm qua.

Có lẽ, dưới vẻ bề ngoài luôn lãnh đạm chưa từng xâm phạm đến người khác từ trước tới nay... là sự kiêu ngạo tột cùng, chưa bao giờ để bất kỳ ai hay bất kỳ sinh vật nào vào mắt.

“Vừa rồi chỉ là thử nghiệm. Bây giờ, mới thực sự là sức mạnh của ta!” Hắn giơ cánh tay cháy sém lên, dòng máu đỏ tươi thong thả lưu chuyển bao trùm lên nó: “Cứ từ từ mà cảm nhận... sự phẫn nộ của Hoàng đi!”

Dáng vẻ của hắn, lời nói của hắn, dường như đã hoàn toàn rơi vào một cơn điên.

“Điện hạ! Điện hạ... ngươi...”

Các Long Thần sững sờ tại chỗ, trái tim như rơi xuống vực sâu.

Long Bạch quả thực thất bại thảm hại, nhưng không phải vì yếu thế, mà vì sự trở lại của Vân Triệt quá kinh hoàng. Nhất là khí tức Long Thần vượt qua lẽ thường của hắn đã gây ra sự áp chế quá nghiêm trọng đối với Long Bạch.

Mặc dù thất bại có chút khó coi, nhưng không có nghĩa là mất đi sự tôn trọng. Huống chi sức mạnh hiệu lệnh Tây Vực, trong chớp mắt đã có thể đàn áp đối phương.

Bọn họ không thể hiểu nổi, chẳng qua chỉ là thua một trận, tại sao Long Bạch lại bị đả kích lớn đến thế này... Hắn là người có Long hồn mạnh mẽ nhất, là Long Hoàng có ý chí cứng cỏi và nhận được tín nhiệm cao nhất!

Ánh mắt của Long Bạch hiện lên một luồng uy lực lạnh lẽo nhìn về phía năm vị Long Thần, thấp giọng nói: “Ta giết Vân Triệt, còn cần đến sức mạnh của người khác hay sao! Ai trong các ngươi dám xen vào... Ta sẽ cho người đó chết không chỗ chôn thân!”

Năm Long Thần sững sờ tại chỗ, Long khí trên người cũng không dám phóng ra.

Đôi mắt của họ chạm nhau... người này bối rối hơn người kia.

“Ây da.” Trì Vũ Dao lẩm bẩm: “Chấp niệm của Long Bạch đối với Thần Hi, thật sự kinh khủng ngoài sức tưởng tượng.”

Nàng liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi: “Thần Hi đó có thật sự đẹp tới mức họa thiên loạn thế như vậy không?”

“Hừ, điếm cả thôi.” Thiên Diệp Ảnh Nhi khịt mũi.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thần Hi, cũng chẳng muốn gặp.

“Grào!”

Long Bạch rống lên một tiếng, thân ảnh quét qua, lao về phía Vân Triệt... Dưới tinh huyết bị đốt cháy, sức mạnh Long Thần của hắn đem theo điên cuồng, mơ hồ còn có cả tuyệt vọng thảm thiết.

Mãi mãi mất đi Thần Hi, tự tay đánh bại Vân Triệt gần như đã trở thành chấp niệm cuối cùng mà hắn nhất định phải hoàn thành.

Vân Triệt không nhúc nhích, đón lấy Long khí màu máu, chậm rãi nâng tay lên.

Ầm!

Huyết quang bùng lên, nhưng cơ thể của Vân Triệt vẫn không hề nhúc nhích, móng rồng hung bạo điên cuồng ngưng tụ từ sức mạnh của Long Bạch cứ thế bị chặn lại giữa những ngón tay của Vân Triệt.

Cho dù phải trả giá bằng thiêu đốt tinh huyết để đổi lấy sức mạnh Long Thần điên cuồng mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không thể nào kháng cự lại áp chế huyết mạch vô cùng ngang ngược được.

Đối mặt với Long Bạch tuyệt vọng đến mức đồng tử muốn nổ tung, Vân Triệt cũng chả thèm khinh bỉ, chỉ thản nhiên nói: “Có vậy thôi sao?”

Rắc!

Hắn thu năm ngón tay lại, trong huyết quang bùng nổ, trực tiếp bóp nát móng rồng đã bị thiêu đốt trong ngọn lửa đỏ rực từ lâu.
Hết chương 1962.
Bình Luận (0)
Comment