Ngọn lửa nóng bỏng chiếu rọi một đôi đồng tử màu vàng kim, thiêu cháy thân thể của bọn họ, da thịt bọn họ dường như bị dán lên bàn ủi nóng đỏ, đến cả linh hồn cũng như đang bị nung đốt.
Cách mấy trăm dặm còn như thế, không thể tưởng tượng nổi Long Bạch bị chôn trong chính giữa biển lửa sẽ phải chịu đựng địa ngục như thế nào.
Nhưng, ngọn lửa địa ngục vẫn chưa phải là kết thúc.
Cửu Dương còn còn chưa dừng, bên trong ngọn lửa hỏa ngục đột nhiên không tiếng động tràn ra từng đóa hỏa liên đỏ đậm.
Hỏa liên đua nhau nở rộ, lúc đầu chỉ lóe sáng làm đẹp cho biển lửa, đến trăm đóa... ngàn đóa... vạn đóa... khắp vực và bầu trời hóa thành màu vàng đỏ, đẹp đẽ kiều diễm vô tận.
“Xán... Thế... Hồng... Liên!” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng nỉ non.
Cửu Dương Thiên Nộ và Xán Thế Hồng Liên, lửa Kim Ô và lửa Phượng Hoàng mức cao nhất... Vân Triệt không những có thể đồng thời dung nhập vào cơ thể, hiện giờ còn có thể đồng thời phóng thích.
Ba năm ở Trụ Thiên Thần cảnh, tu vi huyền đạo không hề đột phá, nhưng khả năng khống chế các loại sức mạnh của hắn rõ ràng đã bước sang một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Các Long Thần, Long Quân toàn bộ dường như mất hồn, ngay cả tiếng quát cũng không tài nào thốt ra được.
Mà năm Khô Long tôn giả... khi Vân Triệt phóng thích hết mức khí tức Long Thần, bọn họ đã cho rằng thế gian này không có gì có thể khiến bọn họ chấn động hơn nữa, nhưng lúc này, khuôn mặt khô héo của bọn họ đều đang kịch liệt run rẩy trong sự sợ hãi cực độ.
Long Thần... hắc ám... kiếp lôi... bạo phong... hỏa diễm...
Cửu Dương Thiên Nộ và Xán Thế Hồng Liên đồng thời bùng nổ cháy bừng lên.
Bọn họ là Long Thần, Long Hoàng, có thể nói là có một không hai từ cổ chí kim, thế mà lại hoàn toàn bị đả kích đến run rẩy cả người!
Bóng hình của Vân Triệt hiện ra trên bầu trời đã hoàn toàn đổi sắc, hắn đưa lưng về biển lửa hỏa liên, ngón tay nhẹ nhàng mượn lực.
Uỳnh!
Tiếng kêu của Kim Ô chồng lên tiếng hót của Phượng Hoàng, hỏa liên đỏ rực bùng nổ, ánh sáng đỏ thẫm bất tận nổ tung, hỏa diễm Phượng Hoàng cùng với lửa Kim Ô cũng không cắn nuốt bài xích lẫn nhau, mà ngược lại còn dung hợp nhận biết lẫn nhau một cách kỳ lạ, xen lẫn vào nhau rực rỡ như ảo giác, như địa ngục đỏ rực khủng khiếp trong cơn ác mộng.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhóm Thần Chủ Tây Vực có tu vi tương đối yếu, dưới ánh sáng màu đỏ thẫm, nháy mắt toàn thân đỏ như máu, lông tóc bốc cháy, cơn đau đột ngột ập đến, giống như thân mình chớp mắt đã bị đốt cháy.
Bọn họ hoảng hốt vận chuyển huyền khí, cuối cùng mới có thể xua tan cơn nóng đáng sợ, ngước đầu lên, mất một lúc sau mới dám tin, ngọn lửa đỏ rực kia đúng là ở bên ngoài cách xa mấy trăm dặm.
Ánh lửa đỏ thẫm nuốt chửng hết thảy, bất kể là bầu trời hay mặt đất, đều không còn nhận ra được màu sắc vốn có.
Chỉ có bóng hình của Vân Triệt là vô cùng rõ ràng, đứng ngạo nghễ trên không trung... các huyền giả Bắc Vực ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này, bọn họ không phải đang ngưỡng mộ Ma Chủ nữa, mà là đang nhìn lên một vị Thần Minh.
Bên trong biển lửa đỏ thiêu đốt bầu trời, mơ hồ có thể nhìn thấy thân rồng vạn trượng đang giãy dụa đau đớn.
Bên trong ngọn lửa đó đau đớn bao nhiêu, chưa tự mình cảm nhận thì không thể nào tưởng tượng ra được.
Long Hoàng, không ai nghi ngờ rằng hắn là người có ý chí và linh hồn mạnh nhất thế giới, nhưng linh hồn ấy gần như sắp vỡ tan trong địa ngục hết sức tàn khốc này.
Grào!
Một tiếng rồng gầm khàn khàn đầy đau đớn truyền đến, thân rồng đang giãy dụa lúc này kịch liệt co rút lại, sau đó mượn sự co rút này tạo ta một Long vực nhanh chóng tiêu tan, rốt cuộc cũng gian nan thoát khỏi hỏa ngục đỏ rực.
Dưới bầu trời đỏ rực, Long Bạch khắp người cháy như lửa, đã hóa về hình người rơi thẳng xuống, đập xuống mặt đất.
Bịch!
Khoảnh khắc chạm đến mặt đất, rốt cuộc ngọn lửa đỏ rực trên người mới dập tắt.
Nhưng Long Bạch rơi xuống đất hồi lâu cũng không đứng lên, khí tức Long Thần trên người vô cùng hỗn loạn vẩn đục, trộn lẫn với khí tức của ngọn lửa đốt hồn... Tất nhiên ngọn lửa đỏ rực khủng khiếp đó đã xâm nhập vào trong thân, trong máu, trong linh hồn, dù có là Long Hoàng, cũng không thể đuổi hết chúng trong thời gian ngắn.
Vân Triệt chậm rãi đáp xuống, cúi nhìn Long Bạch.
Y phục trắng, tóc dài và lông mày của Long Bạch đều biến thành tro tàn, máu thịt và xương lộ ra ngoài đều cháy thành than, toàn thân trên dưới dường như được bọc trong một lớp than đen dày, không có một chỗ nào nguyên vẹn.
Trong tình trạng thê thảm như vậy, không còn chút uy nghiêm... không ai có thể tin được đây chính là Long Hoàng tôn quý của hỗn độn, vạn giới phải cúi đầu.
Tuy nhiên, cũng chính vì hắn là Long Hoàng, cuối cùng thân rồng quá mạnh mẽ đó đã giúp hắn, dù là dưới áp chế cực lớn, vẫn có thể nhanh chóng thoát thân khỏi luyện ngục đỏ rực của Vân Triệt.
Nhận ra khí tức của Vân Triệt đang đến gần, Long Bạch mở mắt ra, ánh mắt đau đớn, bối rối, bàng hoàng, tàn nhẫn, không chấp nhận... nét mặt hoàn toàn không còn hình dáng con người của hắn co giật dữ dội, môi hắn mở ra, nhưng giọng nói chưa kịp phát ra, đã phun ra một đám khói đen dường như đến từ lục phủ ngũ tạng bị đốt cháy.
“Khụ ... khụ khụ khụ khụ ...”
Hắn đau đớn ho khan, lồng ngực phập phồng như muốn nứt ra, toàn thân bị xé rách tơi tả.
Hắn không tin nổi tình trạng thê thảm này của mình.
Vì hắn là Long Bạch!
Hắn là chí tôn vô thượng trong trời đất, là hoàng đế của hỗn độn!
Hắn làm sao có thể bị Vân Triệt...
Bộp!
Một bàn chân đạp vào lồng ngực của hắn, xương cốt nong khô như hạt đậu bị bóp nát nổ tung vỡ vụn... Toàn thân Long Bạch cứng ngắc, trong mắt hắn chiếu ra hình dáng Vân Triệt gần trong gang tấc, ánh mắt lạnh lùng như đang liếc nhìn một con kiến.
Ánh mắt này chỉ xuất hiện khi hắn nhìn xuống người khác.
“Long Bạch,” Vân Triệt nhướng mày, lãnh đạm thấp giọng: “Dáng vẻ xấu xí này rất hợp với ngươi.”
“...” Ánh mắt Long Bạch hung dữ, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, chân Vân Triệt đã đạp xuống, lời nói chưa thoát khỏi miệng biến thành cơn đau xé họng.
“Sao vậy? Không chấp nhận được? Không phục?” Trên mặt Vân Triệt không chút sảng khoái nào, càng không có thương hại, chỉ có lạnh nhạt lãnh đạm:
“Ngươi muốn một mình chiến đấu với ta, ta cho ngươi cơ hội này.”
“Ngươi không cần binh khí, ta cũng bỏ binh khí.”
“Ngươi bị thương, ta tự làm mình bị thương nặng hơn.”
“Tất cả cơ hội đều đã cho ngươi rồi, nhưng ngươi không... trân... trọng!”
Giọng nói lạnh lùng biến thành tiếng gầm gừ, lửa giận ẩn sâu bên trong lúc này dường như hơi mất kiểm soát, mắt Vân Triệt lóe lên hung ác, sức mạnh quanh thân đột nhiên tăng vọt.
Hết chương 1961.