Ầm ầm!!
Long khí bùng nổ mãnh liệt dẫn tới sấm sét làm rung chuyển mạnh đất. Bao gồm cả Thương Chi Long thần và Bạch Hồng Long thần bị trọng thương, long khí mà bọn họ dồn nén đã lâu trong cơn phẫn nộ, sự kìm nén, kinh sợ và luống cuống tột độ chính thức bùng nổ.
Kể cả Long khí của cả năm vị Khô Long, tất cả đều đè chặt lên người Vân Triệt.
Trong chớp mắt, trong mắt Diêm Nhất, Diêm Nhị, Diêm Tam hiện ra hung quang đầy thô bạo. Đôi mắt lạnh của Mộc Huyền Âm hiện lên hình ảnh của Băng Hoàng. tay Thiên Diệp Bỉnh Chúc niết Phạm Ấn… ngay cả Thần Chủ Bắc Vực thân bị thương nặng cũng dựa ý chí của mình mà đứng lên, cắn răng thúc giục chút tàn lực cuối cùng trong xương máu.
Chỉ cần Ma Chủ hoặc Ma Hậu ra hiệu một tiếng, cho dù đằng trước là vực sâu phải chết, bọn họ vẫn sẽ tiến lên không chút do dự.
Bởi vì ngay vừa rồi, bọn họ đã tận mắt thấy được ánh sáng chói lọi nhất trên đời này… Có chết ngàn lần cũng không hối tiếc.
Vân Triệt độc chiến Long Bạch, toàn thắng.
Nhưng mặc dù có thể mạnh mẽ áp chế khoảng cách bốn phần sức mạnh của đối phương, chỉ bằng một mình Vân Triệt thì cũng không cách nào địch lại năm Khô Long tôn giả… Huống hồ còn có Bảy Long Thần đang nổi giận cùng với các Thần Chủ Tây Vực có thế trận cực lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng ở phía sau nữa.
“Ma Chủ Bắc Vực.” Long Nhất chậm rãi nói: “Mặc dù không biết Huyết mạch Long Thần trên người ngươi đến từ đâu, nhưng cuối cùng là vẫn có liên hệ sâu sắc với Long Thần Nhất Mạch của ta.”
“Nếu ngươi là thiện, thì sẽ là may mắn của chư thế. Đáng tiếc, ngươi đã là ma, vậy đã định trước là sẽ vạn tử vô sinh.”
Long Nhất không chú ý tới, khi hắn nói ra những lời này, đám Thần Chủ Tây Vực đằng sau đều có vẻ mặt vô cùng phức tạp. Một số người còn cúi gằm mặt xuống, hồi lâu vẫn chưa ngẩng lên.
“Thiện?” Vân Triệt rũ mắt cười gằn: “Bằng các ngươi, cũng xứng nói từ này trước mặt ta?”
“Giết… mau giết hắn! Giết hắn!”
Long Bạch càng gào thét mãnh liệt hơn, như một con quỷ điên bị xiềng xích đâm xuyên dưới đáy luyện ngục vô số năm.
Hắn không cho phép Vân Triệt có thể tồn tại thêm một phút một giây nào. Bây giờ, việc duy nhất trên đời khiến hắn có chút khoái trá cũng chỉ có thể là việc Vân Triệt bị triệt để xé nát huyết nhục.
“Đã định trước là bất dung, thì không cần dài dòng nữa.” Long Tam giơ tay lên: “Càng không cần nương tay chút nào, ra tay đi.”
Vừa nói xong, long ảnh của năm Khô Long tôn giả đồng thời lướt tới, theo sát đằng sau là long khí của bảy Long Thần.
Năm Khô Long, bảy Long Thần, vậy mà lại thật sự đồng thời ra tay đánh hội đồng một người.
Từ đó có thể thấy được trận chiến giữa Vân Triệt và Long Bạch đã phủ lên tâm hồn họ một bóng ma nặng nề đáng sợ đến chừng nào.
Trời đất rung chuyển dữ dội. Chỉ riêng gió bão cuồn cuộn nổi lên thôi mà đã khiến chúng Thần Chủ hoàn toàn khó thở.
Chân mày Trì Vũ Dao cau chặt, vừa định hạ lệnh, bỗng nhiên đôi mắt ma của nàng khẽ động.
Nàng không thấy vẻ mặt của Vân Triệt, nhưng Ma hồn cường đại của nàng cảm nhận được sự dao động linh hồn trên người Vân Triệt, ngoại trừ hung sát ra… lại là sự miệt thị sâu sắc.
Như là bễ nghễ miệt thị một đám kiến hôi.
Mười hai luồng Long tức vô thượng cuốn lên trong gió lốc, Vân Triệt đứng ngạo nghễ, không hề động đậy dù chỉ một chút. Hắn chậm rãi giơ tay lên, một đoàn ánh tím nồng nặc bay ra từ giữa tay hắn, xuyên thẳng lên trời cao, giữa môi hắn là lời nói khẽ kinh hồn: “Một đám rồng ti tiện, cũng dám ngang ngược xấc láo trước mặt bản Ma Chủ!”
“Quỳ… xuống… cho… ta!”
Grào…
Trong tiếng hét dài của Vân Triệt, giữa đất trời bỗng vang lên tiếng rồng gầm vô cùng uy nghiêm và tràn đầy phẫn nộ.
Tiếng rồng gầm này tựa như đến từ phía chân trời bao la… vực sâu không đáy… viễn cổ vô tận.
Nó làm chấn động trời đất, đánh tan huyền khí cường đại của năm Khô Long, bảy Long Thần, phá tan ánh sáng rực rỡ trong mắt rồng… thậm chí làm linh hồn bọn họ gần như vỡ nát.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm…
Thân rồng vốn đột nhiên đánh về phía Vân Triệt lại ngã mạnh ra đất như những cây cọc gỗ vô hồn, giây trước vẫn còn có khí tràng oai phong bàng bạc, giờ lại tản ra để lại những luồng không khí bay hỗn loạn.
Mà linh hồn Long Thần đầy mạnh mẽ của bọn họ càng run rẩy co ro như những con ấu trùng sắp bị bóp chết.
“...A... ư... ư…”
Tiếng rên rỉ run run hoàn toàn tràn ra từ bộ răng rồng đang run rẩy của bọn họ. Đây không phải do bọn họ muốn rên thành tiếng, mà là tiếng rên sợ hãi đến từ linh hồn của họ.
Bọn họ từ từ, chậm rãi chật vật ngẩng đầu lên… Thế giới xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, trong đôi mắt rồng đang mở to đến cực hạn hiện lên hình ảnh một con rồng che trời khiến linh hồn bọn họ vô cùng sợ hãi.
Thái Cổ Thương Long!
Nó hiện lên ở bầu trời phía trên Vân Triệt, trôi nổi trên mảnh đất Thần Vực nhỏ bé này.
Thế giới đã không còn ánh sáng nữa, thậm chí bọn họ còn không cảm giác được sự tồn tại của thiên địa nữa. Long uy vốn là niềm kiêu ngạo khắp thiên hạ của bọn họ giờ lại trở nên hèn mọn, nhỏ bé… Đầu gối như nhũn ra, mỗi cọng lông tóc trên người đều dựng thẳng lên trong sự run rẩy.
Mà các long hồn ấu trùng đang co ro lại lần nữa càng co rút lại hơn nữa, giống như đang nằm sát cạnh biên giới tử vong vậy.
“A… a… a a…”
Đôi mắt của bọn họ trừng thẳng, ngoài những tiếng rên rỉ đến từ đáy hồn, họ không cách nào phát ra âm thanh khác nữa.
Khô Long, Long Thần còn như vậy, các Long Quân và Chủ Long đằng sau…
Bịch!
Một đôi đầu gối rồng song song chạm đất, không phải từ từ quỳ xuống mà là đập mạnh xuống đất.
Thân là Long Quân và Chủ Long, ngoại trừ Long Hoàng và các Long Thần ra, các Thần Đế vương giới khác đều không có tư cách khiến bọn họ quỳ xuống, trong xương cốt của họ càng không hề có chút gien khom lưng uốn gối nào.
Nhưng, sự thần phục và sợ hãi đến từ linh hồn của họ hoàn toàn vượt xa ý chí và suy nghĩ của họ, khiến đầu gối mềm yếu của họ quỳ mạnh xuống, không thể chống cự.
Bịch!
Bịch…
Sau Long Thần Giới, Thanh Long của Thanh Long Giới, Ly Long của Đế Ly Giới, Hủy Long của Hủy Long Giới cũng quỳ xuống một đống, cũng kinh hãi co ro, cũng sợ run như vậy.
Hết chương 1965.