Chỉ có Kỳ Lân, Vạn Tượng là vẫn đứng thẳng như trước… Nhưng mặt ai cũng trắng bệch vì sự kinh hãi tột độ.
“Đây đây đây đây đây… đây là…” Phần Đạo Khải ngẩng đầu nhìn hình rồng cực lớn trên bầu trời, qua một lúc lâu sau mới nghẹn ra được hai chữ.
Trì Vũ Dao và Mộc Huyền Âm cũng ngây ra thật lâu.
Các nàng biết thần hồn Long Thần trên người Vân Triệt, cũng biết Long hồn của hắn đến từ nguyên hồn của Long Thần viễn cổ.
Cũng biết khi hắn thả long hồn ra thì sẽ tạo nên sự bùng phát kinh hoàng như thế nào… Hồi ở Hỏa Ngục táng thần năm đó, Vân Triệt chỉ có tu vi Thần Nguyên cảnh, nhưng vừa thả long hồn ra liền lập tức chấn nát con Thần Chủ Chúc Long kia.
Khi còn ở bên ngoài Lam Cực Tinh, Long hồn hắc ám mới hiện ra đã đánh tan lực lượng của tất cả Thần Đế Thần Chủ chỉ trong chớp mắt.
Chỉ là, mỗi lần Vân Triệt giải phóng long hồn thì cũng chỉ hiện ra ảnh hồn của Long Thần mà thôi, thời gian xuất hiện lại cực kỳ ngắn ngủi, nếu mạnh mẽ giữ lại, không lâu sau linh hồn sẽ bị suy yếu và kiệt quệ, thậm chí còn hôn mê.
Mà hình rồng hiện trên bầu trời lúc này… Không, đó không phải hình rồng, mà là Long Thần chân chính, một Long Thần hoàn toàn chân thật, phảng phất như vượt qua viễn cổ để xuất hiện tại đây!
“Viễn Cổ Long Thần… Huyền Cương Huyễn Thần?!” Thiên Diệp Ảnh Nhi thì thào nói nhỏ, sau đó bỗng chuyển mắt, nhìn về phía Thủy Mị Âm.
Trước khi tiến vào Trụ Thiên Thần Cảnh, Vân Triệt có nói chuyến này chủ yếu là để tu hồn, vì vậy mang theo Thủy Mị Âm có Vô Cấu Thần Hồn đi cùng.
Sau khi Vân Triệt trở về từ Bắc Thần Vực, hắn chưa từng có biểu hiện kiêng dè với Long Thần Giới cường đại nhất, ngược lại hận không thể sớm ngày đi chiến đấu… Lúc ở Nam Minh Thần Giới, đối mặt với Hôi Tẫn Long Thần, hắn không có bất kỳ do dự và cố kỵ nào, giết chết ngay tại chỗ.
Thì ra, ngoại trừ hiến tế thần nguyên và ép mở Thần Tẫn, hắn còn ẩn giấu một còn bài chưa lật sâu như vậy!
Ở đại hội Huyền Thần Đông Thần Vực năm đó, Vân Triệt lợi dụng Huyền Cương làm vật trung gian, triển khai Phượng Hoàng Huyễn Thần, Băng Hoàng Huyễn Thần và Kim Ô Huyễn Thần.
Chỉ là khi đó, bao gồm cả nàng, không ai biết Vân Triệt dùng cách nào, hơn nữa chỉ cảnh giới Thần Chủ là gì mới có thể dùng “Huyễn Thần thuật”.
Cho đến khi cùng đọa ma với Vân Triệt ở Bắc Thần Vực, nàng mới biết được đó là “Huyền Cương Huyễn Thần” do Vân Triệt tự nghĩ ra, cũng là duy nhất ở thời điểm hiện tại.
Mà nay, hắn lại thành công thông qua Huyền Cương, dùng Long ảnh Long hồn của Thái Cổ Thương Long để hiện thực hóa.
Hẳn lúc hắn rời khỏi Bắc Thần Vực là đã có thể làm được rồi, chỉ là cực kỳ miễn cưỡng. Nhưng cũng đủ để làm đại sát chiêu khi đối mặt với Long Thần Giới.
Dù sao, Thái Cổ Thương Long là tổ tông của tổ tông của tổ tông của tất cả con rồng trong Long Thần Giới.
Trong ba năm ở Trụ Thiên Thần Cảnh, dưới sự giúp đỡ của Vô Cấu Thần Hồn của Thủy Mị Âm, Long Thần do Vân Triệt lấy Huyền Cương Huyễn Thần để hiện thực hóa có áp lực linh hồn đã đạt tới sự mạnh mẽ đỉnh cao.
Mà nhìn vẻ thản nhiên chắc chắn của Vân Triệt cùng với tư thế không hề miễn cưỡng, hiển nhiên hắn đã có thể ung dung bình ổn mà khống chế, đủ để duy trì trong thời gian không ngắn.
“A… ư… ngươi…” Long Bạch đã hoàn toàn dừng việc hét lại. Hắn cũng sợ hãi co rúm lại, ngay cả xương rồng mới được cố định cũng bị lệch lần nữa, một lúc lâu sau vẫn không thẳng lại được.
“Hừ!”
Tiếng hừ nhẹ cũng đủ khiến tất cả Long hồn của Khô Long, Long Thần, Long Quân, Chủ Long, Thanh Long, Ly Long, Hủy Long run rẩy kịch liệt.
“Long Hoàng? Long Thần?” Vân Triệt nhíu mày nói khẽ, từng chữ đâm hồn, như tiếng trời giáng thế: “Ta là Ma Chủ của Bắc Thần Vực, cũng là Long Thần tái thế! Ở trước mặt ta, các ngươi có xứng là Long Hoàng không? Các ngươi có xứng làm Long Thần không?”
Trong tiếng nói, hắn từ từ tiến tới, mỗi lần tới gần một bước, long uy long hồn lại gần sát thêm một phần, ép chúng long đến mức như tim gan sắp vỡ, khó thở gần chết.
Năm Khô Long, bảy Long Thần đứng ngơ ngác, thần thái trong mắt mất hết.
Bọn họ ra sức muốn lý trí tỉnh lại, cưỡng chế nói với bản thân rằng đây không phải sự thật. Nhưng, linh hồn sợ run một cách tự phát, niềm tin cũng tự tan vỡ, hết thảy cơ bản là không làm giả được, cũng cơ bản là không phải có ý chí là có thể chống lại.
Dù sao, huyết mạch và linh hồn mà bọn họ tự hào nhất lại đến từ Thái Cổ Long Thần.
Chỉ sợ thái tổ của bọn họ có tái thế thì cũng phải cúi đầu quỳ xuống.
Long Nhất cắn chặt răng, dời mắt ra khỏi hình rồng, giơ cánh tay khô héo lên, chỉ vào Vân Triệt, gần như dùng hết toàn bộ ý chí mới có thể chật vật nói ra một tiếng coi như rõ ràng: “Ngươi…”
“Ta nói các ngươi quỳ xuống!!” Vân Triệt trợn trừng mắt, hét to.
Gràooo!!!!!!
Thái Cổ Thương Long gầm lên đầy tức giận. Thiên uy viễn cổ vốn đang bao phủ lên người chúng long đột nhiên tăng mạnh, dọa đến mức một đám Long hồn chấn động kịch liệt, một nửa thân rồng đang quỳ trực tiếp nằm rạp xuống, đầu đập xuống đất, hồn phách triệt để tan vỡ.
Bịch!
Niềm tin mà năm Khô Long, bảy Long Thần gắng gượng tin tưởng ầm ầm sụp đổ. Bảy Long Thần quỳ mạnh xuống… Trong chốc lát, năm vị Khô Long cũng từng người quỳ xuống một, mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt rồng trừng to như sắp vỡ.
Toàn bộ huyền giả của Bắc Vực đứng đó, triệt để ngây người. Huyền khí hắc ám phải dùng hết toàn lực mới tụ lại được đã sớm tiêu tán gần như không còn trong lúc mọi người ngây ra.
Một khắc trước, Khô Long Long Thần còn nói “tuyệt đối không tha”, “vạn tử vô sinh”, bây giờ toàn bộ lại quỳ gối trước Ma Chủ Bắc Vực.
Cảnh này chắc chắn sẽ vĩnh viễn đi vào lịch sử của Thần Giới, cho đến khi trời sụp đất nứt.
Lúc này đây, trong sự hoảng hốt quá mức, tất cả bọn họ đều tin chắc rằng… Ma Chủ của họ nhất định chính là Ma Đế viễn cổ tái thế.
Nếu không, sao có thể chỉ dựa vào hồn uy mà đã có thể áp chế một đám Long Thần cường đại sợ run quỳ xuống.
Đằng sau, Ly Long Đế, Hủy Long Đế đều cúi đầu quỳ xuống trong lúc hồn đang tan vỡ. Ý chí kêu bọn họ phải đứng dậy, nhưng linh hồn và thân rồng chỉ muốn thần phục trong sự sợ hãi tột độ, không dám phản kháng dù chỉ một chút.
Trong bốn Long Giới, chỉ có Thanh Long Đế là còn đứng yên.
Hết chương 1966.