Trong Long tộc, Long Thần Giới là mạnh nhất, nhưng cũng phải chịu sự đè ép đến từ hồn uy của Long Thần nhiều nhất.
Kỳ Lân Đế thân chịu áp lực vô cùng nặng nề, nhưng nói chung hắn là không phải Long tộc, còn chưa tới mức bị kinh sợ tới vỡ hồn. Ánh mắt của hắn chuyển động, phát hiện chỉ có Thanh Long Đế là còn đứng thẳng, long tức trào ra toàn thân, chống đỡ long uy vô thượng đến từ Long Thần viễn cổ.
Hắn nhanh chóng cân nhắc, chợt truyền âm cho Thanh Long Đế: “Quỳ xuống!”
Trong lúc truyền âm, hắn đã quỳ gối xuống, lấy ý chí của mình quỳ hai gối giống như những Long tộc kia, tỏ thái độ thần phục.
Phía sau, đám kỳ lân nhanh chóng nghe theo lời truyền âm của hắn, tất cả đều quỳ xuống cúi đầu… Mặc dù mọi người đều thấy nhục nhã và không cam lòng, nhưng ngay cả Khô Long Long Thần cũng đã quỳ xuống, bọn họ làm vậy cũng không phải không chấp nhận nổi.
Đế âm vang lên bên tai, Thanh Long Đế chau mày, nhưng không do dự lâu, cuối cùng vẫn quỳ rạp xuống.
Chỉ còn một đám Thần Chủ của Vạn Tượng Thần Giới vẫn còn đứng yên.
Như là ‘hạc giữa bầy gà’, vốn nên là hình ảnh khiến bọn họ kiêu ngạo, nhưng ở sâu trong thâm tâm là sự bất an vô cùng.
Vân Triệt tiếp tục bước tới, từng bước một, như là đang đi trên trái tim của mọi người vậy, vòng qua năm Khô Long, vòng qua Bảy Long Thần.
Bọn họ vẫn duy trì tư thế quỳ xuống như trước, thân thể giật giật với tần suất khác nhau, nhưng lại không có một ai ra tay ngăn cản, chỉ phát ra tiếng hét mơ hồ không rõ ràng trong miệng.
Có thể áp chế những người thuộc đỉnh tháp hiện nay tới mức này, nếu không tận mắt nhìn thấy, cho dù là ai cũng chắc chắn không tin… nhất là chính họ.
Lúc Vân Triệt dừng lại thì đã đứng trước mặt Long Bạch.
Long Bạch, người chí tôn hiện nay đang quỳ liệt trước mặt hắn… Thà hắn lấy thân phận Long Hoàng để quỳ xuống trước mặt một con súc vật chân chính, thà rằng đột tử tại chỗ cũng tuyệt đối không chịu quỳ gối với Vân Triệt.
Nhưng, long hồn bị triệt để áp chế làm hắn không có tư cách cự tuyệt và giãy dụa, thậm chí ngay cả hy vọng tự tử cũng xa vời.
Bi ai biết bao.
Chỉ là, nỗi oán hận của hắn đối với Vân Triệt quá sâu, sớm đã xâm nhập vào cốt tủy của hắn. Cho nên, dù linh hồn có đang vô cùng kinh sợ cũng không cách nào hoàn toàn đè xuống sát ý sâu sắc trong đôi mắt rồng của hắn xuống.
“Giờ thì đã hiểu chưa?” Vân Triệt rũ mày thản nhiên nói: “Ngay từ lúc đầu, ta mà muốn bóp chết ngươi thì cũng đơn giản như cách bóp chết một con châu chấu vậy.”
“Chỉ là nếu ta làm vậy, chắc chắn ngươi sẽ không phục, cũng sẽ không khó coi như bộ dạng hiện tại của ngươi.”
Vân Triệt nở nụ cười, trong sự vui vẻ vẫn cất giấu một ít ảm đạm đầy sâu lắng. Dù sao, hắn có chà đạp, ngược đãi Long Bạch đến đâu thì cũng chung quy không cách nào gọi tỉnh những Ma huyết đã vĩnh viễn chết đi… Cũng không cách nào tìm Thần Hi về được.
Tuy rằng, cho tới bây giờ hắn vẫn không thật sự hiểu được tại sao năm đó Thần Hi lại chủ động nhào vào ngực hắn, giữa họ cũng chưa từng có lời hẹn thề nam nữ nào. Nhưng, bất kỳ nam nhân nào vừa thấy Thần Hi đều nhất định sẽ nhập mộng cả đời. Huống hồ giữa họ…
“Ngươi…” Miệng Long Bạch cứ khép khép mở mở, khó khăn thống khổ lắm mới phun ra được hai chữ cực kì mơ hồ: “...Chết…”
“Ha ha,” Vân Triệt cười khẩy không thương tiếc: “Ngươi đã nằm mơ cả đời rồi, đến bây giờ khi đã biến thành con chó gãy xương mà vẫn còn nằm mơ tiếp.”
“Đáng tiếc quá, ta không chết được! Dù tương lai ta có chết cũng sẽ không chết trong tay ngươi! Dù sao, cái tên Long Hoàng như ngươi đừng nói là giết ta, ngay cả quỳ xuống liếm chân cho ta, ta cũng cảm thấy buồn nôn. Mà ngươi…”
Vân Triệt hơi nhíu mày, giọng trầm trầm: “Ngoài Lam Cực Tinh, ngươi cho ta… một chưởng kia, hại ta suýt thì đánh mất Huyền Âm… Lúc đó ta đã thề độc… nhất định phải khiến ngươi… trước khi chết thảm… phải nếm đủ sự nhục nhã, tuyệt vọng và thống khổ cực hạn nhất trên thế gian này!”
Mộc Huyền Âm: “...”
“Tên chó điên ngươi lại hại chết Thần Hi. Hôm nay lại khiến nhiều người bỏ qua tất cả để đi theo ta đến đây… không cách này tận mắt nhìn thấy thịnh thế của Bắc Vực do bọn họ dùng tính mạng và ma huyết đổi lấy!”
“Ngươi nói xem, rốt cuộc là… ta nên để ngươi… chết như thế nào!!”
Bịch!!
Vân Triệt bỗng tung ra một cước. Một cước này cũng không mạnh nhưng vẫn đá Long Bạch gần như không có Long khí bảo vệ ra xa hơn mười dặm, xương rồng gân rồng bị gãy một đống.
Hiển nhiên, Vân Triệt còn không cam tâm để hắn chết như vậy… Hắn còn chưa nhận đủ thống khổ và tuyệt vọng!
Giơ hai tay lên, đôi mắt hắn bị bao phủ bởi bóng tối tinh khiết vô tận, cả đất trời nhất thời tối sầm xuống, nhìn qua trông như Ma ngục đầy âm u lạnh lẽo. Chẳng mấy chốc, phảng phất như tất cả khí tức hắc ám trên thế gian đều điên cuồng vọt tới.
Thương Lan Thần Vực, vũ điệu Ma phong.
Trong huyền mạch của các huyền giả Bắc Vực, huyền khí hắc ám gần như cạn kiệt cấp tốc sinh sôi trong cơ thể họ, nhanh chóng lưu chuyển. Trong đôi mắt hoặc uể oải, hoặc đục ngầu của bọn họ ánh lên Ma quang càng ngày càng thâm thúy, ngay cả những vết thương đều nhanh chóng bình phục dưới tốc độ lưu chuyển kinh người của huyền khí hắc ám.
Ma huyết sôi trào, Kiếp Ma Họa Thiên!
Nhưng ngược lại, Thần Chủ Tây Vực vốn đang trong cơn sợ hãi cùng cực thì bỗng dưng rơi vào Ma uyên hắc ám lạnh băng đâm hồn.
“Giết!”
Vân Triệt vung tay, ra ma lệnh làm chấn động linh hồn: “Cùng với ma huyết và ý chí của các tộc nhân đã mất, tận tình phóng thích hắc ám và thù hận của các ngươi đi… dùng bất kỳ phương thức tàn nhẫn nào, bất cứ thủ đoạn hung ác nào… chôn tất cả bọn họ xuống địa ngục tử vong, vĩnh viễn không thể luân hồi… không chừa một ai!”
Lời Ma Chủ nói ra là Ma Sát lệnh vô cùng tàn bạo.
Cũng trong chớp mắt, nó làm dấy lên sự phẫn nộ và oán hận của tất cả huyền giả Bắc Vực.
Không chút do dự và lưỡng lự nào, Ma Sát lệnh vừa xuất hiện, một tiếng gào đầy phát tiết vang lên. Diêm Ma, các Thần Chủ của Phần Nguyệt, Kiếp Hồn, Bắc Vực, dù trên người có bị thương nặng như thế nào cũng ôm hận lao ra.
Hết chương 1967.