Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1891 - Chương 1983. Bí Mật Không Thể Nói (2)

Chương 1983. Bí mật không thể nói (2)
Chương 1983. Bí mật không thể nói (2)

“Nhưng mà, chuyện này lại chứng tỏ một điều.” Trì Vũ Dao tiếp tục nói: “Hình như Thần Hi cũng không chỉ đơn thuần là lợi dụng Vân Triệt, mà ít nhiều cũng có tình cảm. Nếu không, nàng sẽ không chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy, giữ lại đứa con của bọn họ... hơn nữa, còn dành tình cảm sâu đậm như vậy cho đứa bé.”

Những lời Thần Hi hét lên và lời thề độc sau khi mất đi đứa bé trong bụng khiến Trì Vũ Dao vô cùng xúc động.

Chỉ là những lời nói kia quá mức tàn nhẫn, nàng sẽ không kể lại cho Mộc Huyền Âm nghe.

Mộc Huyền Âm yên lặng một lúc lâu, mới lẩm bẩm: “Hèn gì... chẳng trách...”

Long Bạch giết Thần Hi, cho dù là ai nghe nói, cũng chắc chắn không thể tin. Bởi vì Thần Vực chư giới, ai chẳng biết Long Bạch cuồng dại si mê “Long hậu” hơn mười vạn năm. Dù có phẫn nộ thế nào, cũng không đến mức phải ra tay giết chết.

Thì ra, đứa trẻ kia, mới là nguyên nhân áp đảo lý trí của Long Bạch, khiến cọng rơm cuối cùng của hắn hoàn toàn sụp đổ.

“Là con trai, hay là con gái?” Mộc Huyền Âm hỏi, mười ngón tay nắm chặt lại, trái tim cũng đang trong cơn co rút đau đớn.

“Không biết.” “Ở trong trí nhớ của Long Bạch, Thần Hi gọi đứa trẻ kia là ‘Hi Nhi’. Dựa theo cái tên này, có khả năng là con gái.”

Lúc nói ra những lời này, trước mắt Trì Vũ Dao thoảng qua hình ảnh tay Vân Triệt cầm Lưu Âm Thạch mà con gái tặng hắn, trái tim nàng buồn bã thê lương, từng cơn đau nghẹt thở dâng lên trong ngực.

Nếu như Vân Triệt biết chuyện này...

“Thật sự... đã chết rồi sao?” Mộc Huyền Âm hỏi lại.

“Một chưởng kia, Long Bạch đánh thẳng vào bụng Thần Hi... dùng hết sức lực.” Trì Vũ Dao thở dài.

Trí nhớ mà nàng chiếm lấy, là hình ảnh chuyển động trong tâm trí của Long Bạch nửa canh giờ trước khi chết. Những hình ảnh đó hơn nửa không còn trọn vẹn bởi vì linh hồn của Long Bạch đã tán loạn, nhưng đủ để nhìn thấy khái quát.

“...” Mộc Huyền Âm nhắm mắt, im lặng thật lâu không nói gì.

“Nhưng mà.” Trì Vũ Dao nghiêng mặt, nói: “Trong những mảnh ký ức cuối cùng của Long Bạch, không có hình ảnh Thần Hi chết. Hình ảnh hắn ra tay với Thần Hi, cũng chỉ có một chưởng kia... Mà ký ức của hắn khi nhớ về một chưởng đó, trong linh hồn hắn chỉ kèm theo hối hận và đau khổ vô cùng sâu đậm.”

“Hối hận? Đau khổ?” Giọng Mộc Huyền Âm lạnh lẽo: “Hắn mà xứng à?”

Nói xong, nàng đột ngột đổi giọng: “Ý của ngươi là, Thần Hi có thể vẫn còn sống?”

“Ta không chắc chắn. Mấy canh giờ này, ta sắp xếp lại tất cả những mảnh ký ức của Long Bạch mà ta có được, phát hiện có một việc rất kỳ lạ.”

Mộc Huyền Âm: “?”

“Trước khi hắn chết, ý niệm cuối cùng không phải là hận thù đối với Vân Triệt, mà là khát vọng đối với Thần Hi.” Sắc mặt Trì Vũ Dao hiện ra một chút phức tạp.

Nửa canh giờ trước khi Long Bạch chết, cái hắn phải đối mặt là cuộc chiến ác liệt giữa Bắc Thần Vực và Tây Thần Vực, hắn bị Vân Triệt đè bẹp thảm thương cùng với việc Bắc Thần Vực phản công đàn áp Tây Thần Vực.

Trong hoàn cảnh này, không có thứ gì có thể khiến hắn phân tâm mới đúng.

Vậy mà ý thức của Long Bạch hơn một nửa lại đều là Thần Hi

Nhất là lúc hắn và Vân Triệt giao thủ, trong tâm hồn hắn, hoàn toàn chỉ có ý niệm muốn điên cuồng chứng minh cho Thần Hi thấy.

Sự si mê của hắn đối với Thần Hi, hoàn toàn cực đoan bệnh hoạn... cực đoan tới mức không ai có thể hiểu nổi.

“Nhưng mà, lại không phải là loại ước ao sau khi chết có thể tìm được Thần Hi ở một thế giới khác, mà là...” Trì Vũ Dao chợt dừng lại, sau một hồi suy tư, nói tiếp: “Mà là khát vọng Thần Hi có thể hiện thân cứu vớt hắn.”

Mộc Huyền Âm nói: “Nói cách khác, Thần Hi đúng là có khả năng vẫn chưa...”

“Cũng đừng lạc quan quá sớm.” Trì Vũ Dao lần nữa lắc đầu: “Trên người Thần Hi, có Quang Minh huyền lực đặc biệt. Trước Vân Triệt, đó là sức mạnh thuộc về một mình nàng.”

“Long Bạch quen biết nàng hơn mười vạn năm, cực kỳ quen thuộc và hiểu rõ khí tức của nàng. Nếu nàng vẫn còn sống, dựa vào khí tức Quang Minh đặc thù của nàng, cùng với lực lượng khổng lồ của Long Thần Giới, nhiều năm như vậy, Long Bạch không thể nào không tìm thấy nàng.”

Lý do này không thể nào phản bác, khiến cho ánh mắt Mộc Huyền Âm phút chốc lại buồn bã.

“Hình ảnh cuối cùng trong linh hồn Long Bạch, có lẽ là sau khi hắn giết Thần Hi, không thể tin, không thể tha thứ và chấp nhận sự thật là chính mình đã làm ra chuyện này, cho nên mới tự ám chỉ với chính mình, lừa dối mình là Thần Hi chỉ biến mất mà thôi, như thế, đau khổ và hối hận hắn của hắn có thể giảm bớt rất nhiều, càng dễ dàng tha thứ cho chính mình hơn.”

“Cũng có thể là... Thần Hi thật sự chưa chết, đã ẩn nấp ở một nơi mà cả Long Thần Giới cũng tìm không thấy nàng.”

“Chỉ là...” Nàng nhìn Mộc Huyền Âm: “Hy vọng này, có nên đưa cho hắn hay không?”

“Không được.” Không cần suy nghĩ, Mộc Huyền Âm đã lắc đầu ngay.

Trải qua đau khổ thấu tận xương tủy năm đó và vực thẳm hắc ám mấy năm nay, Vân Triệt đã dần dần chấp nhận chuyện Thần Hi chết là thật.

Nếu như bây giờ cho hắn một hy vọng như vậy... Cái có thể đổi được, có thể là lần thứ hai thất vọng đau đớn.

Mà nếu như Thần Hi thật sự chưa chết, một ngày nào đó khi nàng lại hiện thân, thì chính là kỳ tích to lớn đáng phải vui mừng.

“Chuyện đứa bé, lại càng không nên cho hắn biết.” Mộc Huyền Âm quay người đi, nhìn về phương xa: “Mấy năm nay, hắn đã chịu đựng rất nhiều chuyện, sau này, ta chỉ hy vọng hắn có thể sống thoải mái, không còn sầu lo, cho dù hắn có tham dục hưởng lạc, thậm chí trở thành một bạo quân đều được cả. Tuyệt đối không thể khoan thêm một vết thương mãi mãi không lành lên linh hồn của hắn nữa.”

Trong mắt nàng, thế giới này đã quá bạc đãi Vân Triệt, bù đắp chuộc tội như thế nào đi nữa cũng không gọi là quá đáng.

Cho dù Vân Triệt thật sự biến Thần giới thành địa ngục, nàng cũng sẽ không ngăn cản.

Dù sao, nàng có một điểm khác biệt rất lớn với những người khác bên cạnh Vân Triệt...

Nàng đã từng thực sự chết đi.

Trì Vũ Dao gật đầu: “Chuyện này, chỉ có hai người chúng ta biết.”
Hết chương 1983.
Bình Luận (0)
Comment