Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1890 - Chương 1982. “Khi Sư” (2)

Chương 1982. “Khi sư” (2)
Chương 1982. “Khi sư” (2)

Nàng nhắm mắt lại, không tránh né... Lần trước, lúc hắn ôm chặt lấy nàng, cũng chính là lúc tử biệt.

Một lúc lâu sau, bên tai nàng rốt cuộc mới truyền đến giọng nói trầm thấp nam tính của Vân Triệt: “Là... Là Băng Hoàng... Niết Bàn sao?”

“Phải” Mộc Huyền Âm nhẹ giọng trả lời: “Sau khi ta tỉnh lại ở Minh Hàn Thiên trì, ký ức Băng Hoàng lưu lại trong sức mạnh của Niết Bàn đã nói cho ta nghe hết mọi chuyện.”

“Thì ra là vậy.” Vân Triệt nhẹ giọng nói, hắn mỉm cười, cố gắng không để lộ niềm vui mất mà lại có được, cánh tay không tự chủ ôm càng chặt, trong lòng chỉ có sợ hãi thật sâu.

Nếu không phải Băng Hoàng và Phượng Hoàng đều có thần lực Niết Bàn giống như nhau...

Nếu linh hồn Băng Hoàng không bởi vì áy náy, mà để lại cho Mộc Huyền Âm sức mạnh cuối cùng...

Vậy thì, hắn sẽ thật sự hoàn toàn mất đi nàng... mất đi vĩnh viễn.

Hắn vươn tay, đặt lên vai Mộc Huyền Âm, nhẹ nhàng xoay nàng qua, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.

Môi Mộc Huyền Âm giật nhẹ.

“Huyền Âm.” Vân Triệt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, nói từng chữ: “Sau này, nàng sẽ không bao giờ rời xa ta nữa, đúng không?”

Hắn không hề gọi nàng là sư tôn, ánh mắt cũng tuyệt đối không phải là ánh mắt cần có khi nhìn sư tôn, ánh mắt mãnh liệt, ấm nóng, quyến luyến như thế gần trong gang tấc.

Ánh mắt hoảng loạn, tâm trạng lại càng hỗn loạn hơn... Khả năng ẩn giấu tâm trí của nàng mạnh đến mức có thể ẩn mình một cách hoàn hảo trong một thời gian dài để giết chết Long Thần, nhưng lúc này, lại là cảnh trước giờ nàng chưa từng gặp phải, tâm hồn nàng bối rối đến mức tất cả đề phòng đều dường như sụp đổ.

Nàng mạnh mẽ dời ánh mắt đi, tránh đối diện với Vân Triệt... Trước kia, rõ ràng chỉ là Vân Triệt hoảng sợ rũ mắt khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng.

“Không...” Vân Triệt chậm rãi lắc đầu, giống như đang tự nói với chính mình: “Vấn đề này không nên hỏi ngươi, mà phải hỏi chính ta.”

“Năm đó, bởi vì sự yếu kém của ta, bởi vì sự ngu xuẩn của ta, chỉ vì một chút thiếu sót, ta đã...”

Nhẹ nhàng hít một hơi, tầm mắt hắn quyết tâm không rời khỏi ánh mắt của Mộc Huyền Âm... Trước kia, hắn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, sợ nhìn thấy trách móc, sợ nhìn thấy được thất vọng lạnh như băng.

Mãi đến khi ở bên ngoài Lam Cực Tinh, lúc nàng ngã xuống trong vòng tay hắn, bắt đầu từ giây phút ấy ánh mắt buồn bã đẹp hơn cả ngàn ngôi sao kia rơi vào trong giấc mộng của hắn, khiến hắn mấy năm nay vô cùng ao ước, lại không thể chạm tới.

Bây giờ, hắn sao lại có thể sợ hãi nữa, sao lại có thể buông tay nữa.

“Sớm thôi, ta sẽ làm chủ của thiên hạ này! Ta sẽ khiến cho thế gian này, không còn ai, không còn sức mạnh nào có thể cướp ngươi khỏi ta được nữa!”

Nói xong, hắn bỗng nhiên nhoài phía trước, môi hắn nhanh chóng chạm vào cánh môi của Mộc Huyền Âm.

“...” Mắt Mộc Huyền Âm mở lớn, bên trong chứa đầy hoảng loạn, một luồng sức mạnh đột ngột đánh úp lại, nàng bị Vân Triệt nhẹ nhàng chậm chạp mà mạnh mẽ đè xuống.

“Ngươi!” Mộc Huyền Âm theo bản năng giãy dụa, nhưng sức mạnh của nàng vừa mới hoảng loạn dâng lên, đã bị Vân Triệt ngang ngược áp chế.

“Đừng hòng trốn.” Vân Triệt đè chặt nàng xuống: “Ta phải lấy lại hết mấy năm đã mất, lại càng phải... bù lại sai lầm năm đó của ta!”

Ở trước mặt Mộc Huyền Âm, hắn đã hoàn hoàn toàn mất đi dáng vẻ năm đó... Kỳ thực, sợ hãi của hắn đối với “sư tôn” vẫn còn đó.

Mà chính sự tồn tại của loại cảm giác “kính sợ” này, đã thúc đẩy hắn phải dùng phương thức trực tiếp thô bạo vượt qua.

Năm đó, chính là bởi vì kính nể và sợ sệt đáng giận này, khiến hắn suýt nữa đã không còn cơ hội hối hận.

“Đừng... Không được.” Không biết tại sao, lực giãy dụa của nàng vô cùng hỗn loạn và yếu ớt, ngay cả âm thanh phát ra từ miệng, cũng yếu mềm hơn vài phần giống như Trì Vũ Dao vậy: “Bọn họ... đều ở bên ngoài... ngươi là Ma Chủ... không thể...”

Vân Triệt vung tay lên, một kết giới hắc ám phong kín ở cửa cung điện, lạnh như băng nói: “Ta xem bọn họ ai dám tới gần!”

Vân Triệt lần này chính là hoàn toàn “khi sư”, mặc kệ Mộc Huyền Âm giãy dụa như thế nào, hắn đều mạnh mẽ áp chế, không cho nàng thoát khỏi một giây nào: “Huyền Âm, ngươi nhớ kỹ, ta đã không còn là đệ tử của ngươi. Ta càng muốn cho ngươi biết, ngươi không còn là sư tôn của ta nữa... Cho nên, ta có thể không nghe lời ngươi, lại càng không cho phép ngươi cách xa ta nửa bước!”

“Còn có Thái Chi... ưm!”

Vân Triệt lại vung tay lên, lại tạo ra một tầng kết giới lạnh lẽo, vững vàng ngăn cách hình dáng và tiếng nói của bọn họ bên trong.

Kết giới vừa mới hình thành, môi Thái Chi đang nằm trên giường ngọc phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó đôi mắt mù mịt yếu ớt mở ra.

Bên ngoài cung điện, bóng dáng Trì Vũ Dao chậm rãi đến gần. Nhìn thấy kết giới hắc ám ở ngày trước cửa điện, nàng hơi ngẩn ra, Ma hồn khẽ chạm, môi nhếch lên một nụ cười mờ ám.

Nàng dùng Ma hồn truyền âm nói: “Các giới nghe lệnh, Ma Chủ hơi lao lực, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, trong mười hai canh giờ, không được phép quấy rầy.”

Sau khi truyền âm xong, nàng vẫn chưa rời đi.

Không lâu sau, không ngoài dự đoán, nàng nhìn thấy Thiên Diệp Ảnh Nhi, rõ ràng khí tức hư ảo, nhưng bóng dáng đã vội vàng chạy tới.

“Hắn làm sao vậy?” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày thật chặt: “Tại sao bỗng nhiên lại cần tĩnh dưỡng lâu như vậy? Không lẽ lúc trước hắn chỉ là cố gắng gượng?”

Dựa vào năng lực khôi phục siêu việt kia của Vân Triệt, tu dưỡng mười hai canh giờ chính xác là “cực dài”, chứng tỏ rằng tổn thương của hắn đã vượt xa dự liệu.

Lúc Bắc Thần Vực nghỉ ngơi và hồi phục, Thần giới đã rơi vào rung chuyển lớn nhất từ trước tới nay.

Nhất là Tây Thần Vực, gần như là long trời lở đất.

Long Hoàng ra lệnh điều động tất cả Thần Chủ của sáu vương giới Tây Vực, dùng Càn Khôn Long Thành nhảy qua không gian, đàn áp Bắc Thần Vực. Khi tin tức này truyền ra, tất cả huyền giả Thần giới đều bị kích động.

Sáu canh giờ mà Long Bạch đợi Vân Triệt kia, tin tức trận thế của Bắc Thần Vực hoàn toàn bị đàn áp cũng được truyền ra không chút nghi ngờ. Khi đó, hầu như tất cả mọi người đều tin rằng, sau khi Long Hoàng trở về sấm sét như điện, lại ra tay vô cùng hiểm ác, chắc chắn sẽ chôn vùi toàn bộ Bắc Thần Vực trong trận chiến này.

Chương 1983; Bí mật không thể nói

Trận chiến giữa hai bên, hơn một nửa Nam Thần Vực đều run rẩy, vô số huyền giả Nam vực bỏ chạy tán loạn. Mà ngay khi tất cả dừng lại, tin tức truyền ra, lại khiến cho trái tim tất cả mọi người sợ hãi đến mức gần như nổ tung.

Tây Vực bị phá hủy, Long Bạch chết, Thần Chủ bốn giới Long Thần, Đế Ly, Hủy Long, Vạn Tượng đều bị tiêu diệt... bao gồm tất cả Long Thần, Long Quân... toàn bộ!

Chỉ còn sót lại hai giới Kỳ Lân và Thanh Long.

Khi tin tức này truyền đến, phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin... Một chữ cũng không thể tin. Chỉ có người của Thanh Long Giới và Kỳ Lân Giới, sau khi bọn họ nhận được truyền âm kéo dài qua Thần Vực, còn choáng váng mặt mày thật lâu trước sự thật đáng sợ hiện ra ngay trước mắt.

Càn Khôn Long Thành.

Kết giới tan đi, Vân Triệt sảng khoái thở ra một hơi. Sau đó liếc mắt một cái nhìn thấy Thái Chi đang ngồi ở trước giường ngọc, mặt hờ hững nhìn hắn.

Nụ cười dâm đãng của hắn chớp mắt cứng lại trên mặt, khóe miệng co giật mấy lần, giọng nói mới gian nan cất lên: “Thái Thái Thái... Thái Chi ngươi tỉnh rồi?”

“Ta đã tỉnh ba canh giờ rồi.” Thái Chi lạnh lùng nói... trong lúc đó, thậm chí nàng đã lượn quanh Càn Khôn Long Thành ba vòng.

Mộc Huyền Âm xoay người, hoa băng lóe lên nhanh chóng tản đi mùi hương trên người, bóng dáng nàng nháy máy biến mất, nhanh đến mức Vân Triệt cũng không kịp phản ứng.

Vân Triệt đuổi theo cũng không được, không đuổi theo cũng không xong. Ma Chủ Bắc Vực mấy canh giờ trước còn uy vũ vô song mai táng Long Thần Giới cường đại vào vực sâu, giờ phút này mặt mũi đỏ ngầu, da đầu run lên, hận không thể tách mình thành hai nửa.

“Làm trò phóng túng với nữ nhân khác trước mặt thê tử chính thức.” Khuôn mặt trắng sữa của Thái Chi lạnh lẽo không có một chút biểu cảm nào: “Đây là hứa hẹn sẽ đối xử tốt với ta, với tỷ tỷ trước đây của ngươi?”

Hai chữ “tỷ tỷ” từ miệng Thái Chi phun ra, nháy mắt khiến Vân Triệt đông cứng tại chỗ, những lời lừa dối dỗ dành lúc trước đã nghĩ sẵn chớp mắt nghẹn lại không ra được khỏi miệng.

“Thái Chi, ta...”

Hắn đang định nói gì đó, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích, hắn không tin được ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy môi hồng của Thải Chi giương lên, mí mắt cong lên một nụ cười... Trong thoáng chốc, hắn dường như thấy được “Tiểu Mạt Lỵ” thuần khiết đáng yêu như yêu tinh, lại như ác ma nhỏ quỷ kế đa đoan năm đó.

“Hừ, rõ ràng đã là Ma Chủ rồi, vẫn dễ bị hù họa như vậy, hì hì.” Thái Chi lắc đầu, hai chân nhanh nhẹn lắc lư trước giường, so với dáng vẻ lúc nãy hoàn toàn như hai người khác nhau, nàng nhếch môi nói: “Nếu là nữ nhân bậy bạ khác, ta nhất định sẽ nổi giận, nhất là nữ nhân độc ác Thiên Diệp kia, ta sẽ không thèm để ý ngươi cả tháng.”

“Nhưng Huyền Âm tỷ tỷ, ta sẽ không nổi giận chút nào. Nếu không phải nhờ nàng, năm đó đã...”

Không nói tiếp, nàng ngoắc tay về hướng Vân Triệt, nói: “Tỷ phu, ngươi lại đây.”

Dáng vẻ sau khi tỉnh lại của Thái Chi thay đổi khá nhiều. Tất nhiên nàng đã biết những chuyện xảy ra trong lúc nàng hôn mê, có lẽ cũng bởi vì vậy, nàng đã gỡ bỏ được xiềng xích nặng nề từ trước tới nay vẫn đè nặng trong lòng mình.

Vân Triệt đi qua, ngồi ở bên cạnh nàng, cưng chiều nói: “Thái Chi, ngươi có chỗ nào không khỏe không?”

Thái Chi không trả lời, nàng dời trán qua, nhẹ nhàng tựa vào vai Vân Triệt, sau đó nhắm mắt lại... Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tỷ phu, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, đúng không?”

“Đúng, mọi thứ đều đã kết thúc rồi.” Vân Triệt nói: “Long Bạch đã chết, tất cả những người đáng chết đều đã chết, chỉ còn Trụ Hư Tử, ta để lại mạng của hắn. Bởi vì để hắn chết như vậy, là quá dễ dàng cho hắn.”

“Trên thế giới này, không còn thứ gì có thể uy hiếp đến chúng ta. Quy tắc thế giới trong tương lai, sẽ do chúng ta đặt ra.”

“Ừm.” Thái Chi nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, sau đó, bỗng nhiên nỉ non: “Tại sao tất cả những thứ này... chỉ có mình tỷ tỷ là không được nhìn thấy.. Tại sao... Chỉ có mình tỷ tỷ...”

Từng chữ nhẹ như trong mơ, dày vò trong tim.

Tay Vân Triệt ôm nàng, thở ra một hơi thật dài.

Lam Cực Tinh đẹp đẽ, quê hương cũ của hắn, tất cả người thân, mỹ nữ đều ở đó, hắn báo thù thành công, Bắc Thần Vực nghịch mệnh thành công, ngay cả Mộc Huyền Âm hắn nghĩ đã vĩnh viễn mất đi, đều một lần nữa quay về bên cạnh hắn.

Chỉ có Mạt Lỵ...

Cho dù hắn có tra tấn Trụ Hư Tử ngàn năm vạn năm, cũng vĩnh viễn không thể tìm lại Mạt Lỵ của hắn nữa.

Mộc Huyền Âm mới vừa vừa rời khỏi tẩm điện, đã nhìn thấy Trì Vũ Dao vẫn luôn canh giữ ở đây.

“Làm mấy lần?” Trì Vũ Dao cười mỉm hỏi.

“...” Bây giờ Mộc Huyền Âm rất muốn đánh người.

Nếu không nhờ gương mặt vạn năm lạnh như băng, giờ phút này sợ là nàng đã đỏ hết cả mặt. Đời này, nàng chưa từng chật vật như thế bao giờ.

Ba canh giờ, Vân Triệt bá đạo ở trên người nàng, mãnh liệt, bất kính, khinh nhờn... Thậm chí sau đó gần như thô bạo dày vò. Dùng đủ loại phương thức suồng sã nhất nói với nàng, cũng là nói với chính hắn, hắn đã hoàn toàn không còn là đệ tử của nàng nữa.

Không thể chấp nhận được ánh mắt của Trì Vũ Dao lúc này, Mộc Huyền Âm lướt đi, nhưng chưa đi được bao xa, nàng lại bỗng nhiên dừng lại, vung tay lên, ở chung quanh hai người, bày ra một kết giới cách âm màu lam nhạt.

“Ở chỗ Long Bạch, ngươi đã nhìn thấy gì?” Lông mày Mộc Huyền Âm chau lại, thấp giọng hỏi.

Ý cười trên mặt Trì Vũ Dao chớp mắt thu lại.

Nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, tạo thêm một tầng kết giới cách âm chồng lên tầng kết giới của Mộc Huyền Âm, đồng thời quấn thêm một vòng Niết luân Ma hồn lên trên kết giới.

Hai tầng kết giới cộng thêm Niết luân Ma hồn, cho dù hồn lực mạnh mẽ như Vân Triệt và Thủy Mị Âm, cũng đừng hòng xâm nhập.

Môi Trì Vũ Dao khẽ mấp máy, dùng giọng nói nhẹ nhất lên tiếng: “Khi Thần Hi chết, trong bụng nàng... có đứa con của nàng và Vân Triệt.”

“...” Mộc Huyền Âm bỗng dưng xoay người, khuôn mặt lạnh như băng đổi sắc: “Ngươi nói... Cái gì?”

“Năm đó lúc Vân Triệt rời khỏi Luân Hồi cấm địa, chắc chắn cũng không biết trong bụng Thần Hi đã có con của hắn. Trì Vũ Dao hạ giọng, nói: “Thần Hi biết tình cảm lệch lạc của Long Bạch đối với mình, cho nên vẫn luôn giấu giếm sự tồn tại của đứa nhỏ, trước sau không hề muốn để nó được sinh ra.”
Hết chương 1982.
Bình Luận (0)
Comment