Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1889 - Chương 1981. “Khi Sư”

Chương 1981. “Khi sư”
Chương 1981. “Khi sư”

Thủy Mị Âm im lặng nhìn một hồi lâu, bàn tay tuyết đưa ra... giây lát, hoa văn màu đỏ bị che kín phía dưới Càn Khôn Long Thành hơi lóe lên, chớp mắt tan đi.

Mà trong giây lát đó, Càn Khôn Long Thành đã đổi chủ mới.

Thần lực không gian của Càn Khôn Long Thành có nguồn gốc từ Càn Khôn Thứ, mà Thủy Mị Âm xem như là chủ của Càn Khôn Thứ, cho dù Long Bạch còn sống, nàng dùng sức mạnh chiễm đoạt cũng không phải là chuyện quá khó.

Ma quang lóe lên phía sau nàng, bóng dáng Trì Vũ Dao hiện ra.

Sương trắng mờ ảo, hơi thở cổ xưa mênh mang, Thần cung đứng ngạo nghễ... Phủ xuống toàn bộ Càn Khôn Long Thành, ngay đến nàng cũng phải thán phục sâu sắc.

“Kích thước mỗi bên ba trăm sáu mươi dặm, có hơn hai trăm cung điện lớn nhỏ khác nhau, trong đó có ba phần bên trong điện chứa không gian độc lập, so với bên ngoài nhìn thấy còn lớn hơn nhiều.”

“Tuy rằng thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng mỗi một viên gạch, mỗi một tấm ngói, đều là do Thượng cổ thần thạch đúc thành. Cho dù thần lực đã tán loạn hơn chín phần, nhưng vẫn như cũ không thể phá vỡ.”

Thủy Mị Âm tiếp tục giảng giải: “Hơn nữa, mỗi một cung điện trong thành đều có Thượng cổ phong ấn. Long Thần Giới chắc chắn không dám dùng sức mạnh phá vỡ, chỉ có thể đợi chúng tự tiêu tán, có lẽ, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến nó trong trăm vạn năm qua chưa bao giờ hiện thế.”

“Long Bạch thức tỉnh nó, cũng chỉ dùng để nhảy qua không gian... Nói cách khác, những cung điện Long Thành này, chưa từng được sử dụng đến.”

“Cho nên?” Đôi mắt đẹp của Trì Vũ Dao chuyển qua.

Thủy Mị Âm trừng mắt, cười yếu ớt nói: “Lấy nó làm Đế thành của Vân Triệt ca ca thì thế nào?”

Càn Khôn Long Thành, huyền hạm do Viễn cổ Tà Thần đúc, tặng nó cho Viễn cổ Long Thần.

Vừa là di sản của Tà Thần, vừa là của Long Thần.

Với Vân Triệt mà nói, thật sự vô cùng thích hợp... Bây giờ, cũng chỉ có hắn mới thực sự xứng đáng với Càn Khôn Long Thành này.

“Ý kiến hay.” Mắt Trì Vũ Dao cong lên: “Có điều, cái tên này phải đổi lại một chút.”

“Chuyện đặt tên giao cho ngươi đi.” Thủy Mị Âm cười nói: “Ta đoán, lúc ở Bắc Thần Vực, chắc là các ngươi đã nghĩ xong niên hiệu sau này cho Vân Triệt ca ca rồi, đúng không?”

“Đương nhiên.” Trì Vũ Dao cười.

Thủy Mị Âm duỗi tay, lòng bàn tay tỏa ra một luồng sáng đỏ hầu như không hề có khí tức: “Hy sinh và tổn hại của trận chiến này thật sự quá lớn, trước mắt chuyện quan trọng nhất cần làm là nghỉ ngơi hồi phục một thời gian. Cho nên, tạm thời giải trừ phong ấn mấy cung điện nhỏ trước, để cho bọn họ có nơi nghỉ ngơi trị liệu cho tốt.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, sáu cung điện của Càn Khôn Long Thành ở phía trước bỗng nhiên hiện ra từng đường vân màu đỏ, nhẹ nhàng chuyển động, sau đó dần dần nhạt đi rồi biến mất.

Tay Thủy Mị Âm hạ xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“...” Trì Vũ Dao lặng lẽ nhìn từng cử động của Thủy Mị Âm, bỗng nhiên nói: “Ta có rất nhiều việc muốn hỏi ngươi. Nhưng mà, chắc là ngươi sẽ không nói cho ta biết, đúng không?”

“Hì hì!” Mặt Thủy Mị Âm giãn ra, cười nói: “Khi nào Vân Triệt ca ca thấy thích hợp... Hắn tự mình nói cho ngươi nghe thì hay hơn.”

“Ta đi chăm sóc tỷ tỷ!”

Ánh mắt Trì Vũ Dao vẫn nhìn theo bóng dáng xa dần của Thủy Mị Âm, sau đó ngoái đầu lại nhìn về mấy thần điện dễ dàng bị cởi bỏ phong ấn phía trên của Càn Khôn Long Thành, nhớ lại sự thay đổi không bình thường của Vân Triệt, có chút đăm chiêu.

Thủy Mị Âm nói đúng, huyền giả Bắc Vực rất cần nghỉ ngơi hồi phục... Cả về thân thể, lẫn về tinh thần.

Phương Bắc và phương Tây do Kỳ Lân Giới và Thanh Long Giới chia nhau thủ hộ, ngăn chặn việc ngoài ý muốn có thể xảy ra. Huyền giả Bắc Vực bị thương nặng đều được chuyển đến Càn Khôn Long Thành.

Vân Triệt ôm Thái Chi, tiến vào cung điện bên trong Càn Khôn Long Thành.

Nơi này giống như là một cái tẩm cung thật lớn, bên trong trang hoàng xa hoa hơn bên ngoài nhìn thấy rất nhiều, khí tức cổ xưa mà yên tĩnh, không có bất cứ hư hại nào, lại càng không thấy một hạt bụi.

Nhưng Vân Triệt căn bản không kịp xem kỹ, hắn đặt Thái Chi lên một chiếc giường ngọc phía trước, một tay đặt lên cánh tay phải của nàng, một tay điểm lên ngực, chăm chú vận chuyển Thần Tích.

Dưới ánh sáng của huyền lực, thương thế không tính là quá nặng của Thái Chi từ từ khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Hô hấp của Thái Chi càng ngày càng vững vàng, khuôn mặt cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào.

Huyền quang tan đi, Vân Triệt thở phào một hơi. Huyền cương Long Thần chống đỡ lâu như vậy, huyền lực và hồn lực của hắn đều đã hao tổn ít nhiều, giờ phút này hoàn toàn thả lòng, não không ngừng dâng lên từng cơn choáng váng.

Lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được gì đó, hung hăng xoay người lại, đối mặt với một đôi mắt lạnh buốt màu lam.

“Xem ra nàng đã không sao rồi.” Mộc Huyền Âm nói. Vẻ mặt, ánh mắt, vẫn lạnh lùng hờ hững như cũ, giống như hoa băng đọng tuyết.

Thái Chi đã biết Mộc Huyền Âm vẫn còn trên thế gian từ lâu, còn sớm hơn cả Trì Vũ Dao. Hai người cũng đã cùng nhau đến Nam Thần Vực, san bằng Nam Minh Thần giới cho Vân Triệt, cũng cắt đứt tai họa Nam Vạn Sinh này.

“Chăm sóc nàng cho tốt đi.” Mộc Huyền Âm xoay người chuẩn bị rời đi.

“Huyền Âm!”

Một tiếng gọi nhẹ bên tai, một luồng khí ấm áp phóng tới, nàng bị một đôi cánh tay ôm lấy từ phía sau... Ôm thật chặt.

“...” Toàn thân Mộc Huyền Âm căng thẳng, môi vừa theo bản năng định mở ra, thân thể Vân Triệt đã hoàn toàn dán lên, tiếng tim đập dữ dội và hơi thở ấm áp vô cùng rõ ràng truyền tới tim nàng.
Hết chương 1981.
Bình Luận (0)
Comment