“Tất cả những việc xảy ra hôm nay, đều là chuyện bất đắc dĩ. Giết hai tộc Ly Long, Hủy Long cũng là do không còn cách nào khác.”
“...” Nửa câu còn lại làm cho đầu Kỳ Lân Đế đổ đầy mồ hôi, muốn nói lại thôi.
“Nếu được Ma Chủ tha thứ, chỉ cần không chạm phải giới hạn, sau này tộc của ta sẽ tận lực tuân theo hiệu lệnh của Ma Chủ. Nếu Ma Chủ cố ý phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta... chúng ta cũng chỉ có thể liều chết phản kháng.”
Giọng điệu của Thanh Long Đế bình thản trong trẻo nhưng lạnh lùng, hầu như không cảm nhận được chút tình cảm nào. Trong cách nói chuyện có kiểu cách khá giống với Mộc Huyền Âm năm đó.
“Thanh Long!” Thương Thích Thiên rống lên một tiếng nhảy ra: “Ngươi dám uy hiếp Ma Chủ?”
“Không không, chắc chắn Thanh Long Đế không có ý này!” Kỳ Lân Đế gấp gáp nói: “Tính tình của nàng cương trực, tuân thủ nguyên tắc vô cùng nghiêm ngặt... Nếu không hôm nay cũng sẽ không dưới mắt Long Hoàng không dốc toàn lực.”
Một Thần Thị của Thanh Long Đế phía sau nâng mắt nói: “Ma Chủ, năm đó ngươi cứu vớt thế giới, cũng đã cứu vớt toàn bộ Thanh Long Giới chúng ta, trong lòng chủ thượng vẫn luôn vô cùng cảm kích ngươi. Lúc ngươi để lộ ra hắc ám huyền lực, bị các giới đuổi giết, chủ thượng chưa bao giờ vì hắc ám huyền lực mà thay đổi cách nhìn đối với ngươi, chỉ tự trách mình không tài không sức, tự hổ thẹn... Lần ác chiến này, chủ thượng truyền âm ba lượt: “Giả bộ tham chiến, tuyệt đối không được giết.”
“Nếu Ma Chủ vẫn không tin, có thể nhìn vào trong ký ức của ta.”
Nói xong, Thần Thị của Thanh Long Đế nhắm mắt lại, hồn lực tản ra.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vân Triệt chậm rãi vỗ tay từng tiếng: “Thú vị, thật sự thú vị. Một người tự bảo vệ cầu an, mọi việc đều để lại đường lui, một người thủ hộ ghét chiến tranh, cực kỳ tuân thủ nguyên tắc. Hai chủng tộc đều không hề có dã tâm và sắc bén, vậy mà vẫn có thể thống trị một phương vương giới. Ồ! Nếu không có ưu thế thiên phú vượt qua các chủng tộc khác, sợ rằng các ngươi đều đã tuyệt diệt từ sớm rồi.”
Kỳ Lân Đế cúi đầu: “Ma Chủ dạy phải.”
Trong lòng thật đã thở phào nhẹ nhõm... Bởi vì hắn cảm giác được, Vân Triệt không vì những lời nói khi nãy của Thanh Long Đế mà giận dữ, khí tức lạnh lùng ngược lại đã thu lại vài phần.
“Hừ, sống quá nhàn hạ rồi.” Trì Vũ Dao nói: “Nếu mà sinh ra ở Bắc Thần Vực thì...”
Nàng không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa trong lời nàng, cũng cảm nhận được trách móc vô hình của Ma Hậu Bắc Vực... Trăm vạn năm nay, Bắc Thần Vực bị ba Thần Vực hãm hại quá mức đau khổ, mãi đến hôm nay, cuối cùng mới nhìn thấy được ánh rạng đông.
Kế tiếp, bọn họ lại nên đối đãi với ba Thần Vực như thế nào? Lấy oán báo oán, hay là...
Mà quyền quyết định hết thảy mọi thứ, đều nằm trong tay một mình Vân Triệt.
Ở trong Bắc Thần Vực, hắn đã từng mấy lần gầm lớn, muốn biến ba Thần Vực thành luyện ngục hắc ám, muốn cho những người hắn từng cứu vớt vĩnh viễn sống trong tai ương, sợ hãi, hối hận, thống khổ, tuyệt vọng. Nhưng, bắt đầu từ ngày Vân Triệt đột ngột quyết định tiến vào Trụ Thiên Thần, Vũ Trì Dao cảm nhận được một cách mãnh liệt, tâm tư của Vân Triệt dường như đã thay đổi... Hơn nữa còn là thay đổi rất lớn.
“Là tha, hay là giết?” Trì Vũ Dao hỏi.
Trái tim tộc Kỳ Lân, Thanh Long đều như bị treo ngược lên.
Vân Triệt xoay người bỏ đi, rời khỏi đó: “Ngươi quyết định đi.”
Nhớ lại năm đó ở biên giới hỗn độn, ở bên ngoài Lam Cực Tinh... Trong đám vương giới Thần Đế, chỉ có Kỳ Lân Đế cùng Thanh Long Đế, chưa bao giờ dậu đổ bìm leo- cho dù là đứng ở phía Long Hoàng.
Những lời này vừa nói ra, trái tim Kỳ Lân Đế thả lỏng, toàn thân nhẹ bẫng.
Trì Vũ Dao liếc nhìn bóng lưng Vân Triệt một cái, chậm rãi nói: “Hôm nay các ngươi đã có một lựa chọn sáng suốt, lựa chọn này đã cứu mạng của các ngươi, hơn nữa còn cứu được toàn tộc các ngươi.”
“Hãy nhớ kỹ việc ngày hôm nay. Sau này, đừng bao giờ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa.”
“Tạ ơn tha mạng của Ma Chủ, tạ ơn ân điển của Ma Hậu!” Kỳ Lân Đế dập đầu thật mạnh, sống lại sau tai họa, hắn kích động tới mức toàn thân phát run: “Hai tộc Kỳ Lân, Thanh Long chúng ta về sau nhất định toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với Ma Chủ và Ma Hậu, tuân theo tất cả mệnh lệnh sai bảo của Ma Chủ và Ma Hậu. Lần này thống lĩnh Tây Thần Vực, hai tộc chúng ta sẽ dốc toàn lực, chắc chắn sẽ không làm cho Ma Chủ và Ma Hậu thất vọng, nếu không sẽ chấp nhận chịu tội.”
Kỳ Lân Đế biết, có rất nhiều lời Thanh Long Đế sẽ xấu hổ mà không chịu nói, cho nên đều thay nàng nói ra.
Kỳ Lân Giới và Thanh Long Giới là bạn tốt qua nhiều thế hệ, chuyện này tất cả các giới đều biết. Bởi vì nguyên tắc làm việc của hai giới quá mức giống nhau.
Mà Kỳ Lân Đế lại coi Thanh Long Đế như là đệ tử, cũng như là con gái của mình, nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng làm Đế... Lần này, cũng là hắn đưa Thanh Long và cả Thanh Long Giới từ ranh giới cái chết quay về.
Các Kỳ Lân, Thanh Long đằng sau cũng kích động không ngừng. Giờ phút này, bọn họ mới biết rõ, từ sau khi Ma Chủ trở về, các loại sợ đầu sợ đuôi của Kỳ Lân Đế, kỳ thực là một loại trí tuệ mà người khác không thể bì kịp.
Rất lâu sau, các Kỳ Lân và Thanh Long đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, mồ hôi toàn thân vẫn chưa khô, giống như đã trải qua mấy đời.
Thanh Long Đế ngẩng đầu, nhìn về Vân Triệt đã cách một khoảng xa.
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, ôm Thiên Lang Tinh Thần nhỏ nhắn xinh xắn trong cánh tay, từ đầu đến cuối không rời mắt đi, đôi mắt hơi rũ xuống cứ lặng lẽ nhìn vào hai má nàng, dường như chờ mong sau khi nàng tỉnh lại, có thể nhìn thấy mình đầu tiên.
Hình ảnh này, làm cho người ta khó có thể liên hệ hắn với Ma Chủ mới vừa tàn sát bốn tộc Tây Vực lại với nhau.
Ở một nơi khác, bóng dáng Thủy Mị Âm xuất hiện ở phía trước Càn Khôn Long Thành.
Càn Khôn Long Thành lơ lửng ở trên không trung bên ngoài Thương Lan Thần Vực, cách xa chiến trường. Hơn nữa dù gì nó cũng là Thượng cổ thần hạm, cho dù có bị va chạm ảnh hưởng, cũng không hề hấn gì.
Long Bạch chết, dĩ nhiên Càn Khôn Long Thành mất chủ.
Hết chương 1980.