Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1887 - Chương 1979. Vạn Thế Thùy Vân (4)

Chương 1979. Vạn thế thùy vân (4)
Chương 1979. Vạn thế thùy vân (4)

Ánh mắt Vân Triệt hoàn toàn không tự chủ được đích nhìn xuống thân dưới của nàng... cặp đùi ngọc ẩn hiện ở phía dưới bộ váy dài màu lam, đường cong xinh đẹp, quả thực làm cho người ta líu lưỡi.

“... Quỳ xuống!” Vân Triệt lạnh giọng nói.

Kỳ Lân Đế không hề do dự, nghe lời quỳ xuống.

Thanh Long Đế cũng quỳ gối xuống theo.

Cảm giác áp bức biến mất, Vân Triệt âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hai Thần Đế đang quỳ trên đất.

Vương giới Tây Vực đi theo Long Bạch mà đến, nhưng chiến lực của Kỳ Lân Giới và Thanh Long Giới tổn hại ít tới mức đáng ngạc nhiên.

Theo như tin tức của Trì Vũ Dao, trước lúc Vân Triệt ra khỏi Trụ Thiên Thần Cảnh, chiến lực bị tổn hại của hai giới này, chỉ có khoảng một phần... Còn thấp hơn Long Thần Giới cường đại nhất.

Bởi vì hai giới này, Thần Đế đứng đầu chèo chống và các Thần Chủ khác người nào người nấy rụt rè do dự. Nếu không phải sợ làm mích lòng Long Hoàng, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã tìm một nơi xa mà trốn mất.

Lúc sau tiêu diệt Vạn Tượng, Ly Long, Hủy Long... dưới sự áp chế vô cùng khủng khiếp của Long Thần, chuyện đó quả thực rất giống như chặt rau, muốn chết cũng khó, cùng lắm cũng chỉ bị huyền giả Vạn Tượng làm cho bị thương mấy người.

“Biểu hiện lúc nãy cũng coi như là tạm được, Tây Thần Vực bên kia, quả thật cũng cần một số biện pháp mạnh.”

Lời nói của Vân Triệt lạnh như băng không hề có chút cảm xúc nào.

Kỳ Lân Đế lập tức nói: “Ma Chủ yên tâm, Kỳ Lân chúng ta, Tinh Giới do Thanh Long cai quản, đều sẽ hết lòng thần phục Ma Chủ, không dám có một chút gian dối nào. Các Tinh Giới Tây Vực khác, ta và Thanh Long Đế cũng sẽ dốc hết toàn lực...”

“Hừ!” Vân Triệt lạnh lùng ngắt lời hắn, bàn tay nhiễm sát khí thong thả nâng lên: “Tất cả những kẻ trong hai tộc của các ngươi trước đây đã giết hại huyền giả Ma tộc, toàn bộ cút ra đây tự xử!”

“Sót lại một người nào, ta sẽ tiêu diệt hết toàn tộc các ngươi!”

Từng câu từng chữ của Vân Triệt mang đầy sát khí.

Nhưng lời hắn đã nói ra rồi, hai tộc Kỳ Lân, Thanh Long, vẫn không có người nào chịu đứng ra.

Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên âm u lại, thấp giọng cười: “Tốt lắm. Xem ra, các ngươi muốn ta tự mình ra tay. Có điều ta mà đã ra tay rồi, người phải chết e là không chỉ có bấy nhiêu.”

“Không, không!” Kỳ Lân Đế vội vàng lên tiếng, nói: “Ma Chủ, không phải hai tộc chúng ta ham sống sợ chết, mà ta và Thanh Long Đế đều đã ra lệnh từ trước. Hôm nay trên chiến trường, người của hai tộc chúng ta, đều tuyệt đối không đụng đến huyền giả Bắc Vực.”

“Chà!” Vân Triệt cười khinh bỉ: “Buồn cười! Những lời ngu xuẩn như vậy, cũng mệt ngươi nghĩ ra để nói cho ta nghe!”

“Nghe ra thì có vẻ nực cười thật.” Giọng Trì Vũ Dao từ xa truyền đến: “Nhưng những lời hắn nói lại là sự thật. Nếu không, ta cũng sẽ không đề xuất ra ý kiến miễn xá cho bọn họ.”

“Đúng là như vậy.” Thiên Diệp Bỉnh Chúc cũng thản nhiên lên tiếng.

“...?” Vân Triệt sửng sốt.

“Ma Chủ, những lời của hắn nói đều là thật.” Phía sau, một Tử Kỳ Lân cất tiếng nói: “Trước hôm nay, chủ thượng đã ra lệnh rất nghiêm, nếu không thể không chiến đấu với Ma tộc, phải tận lực tìm đối thủ có sức mạnh ngang với mình, nếu trong trường hợp bắt buộc, đối phương bị ép phải chết, cũng chỉ có thể để tộc khác ra tay.”

“Giết Ma tộc, đối với các tộc khác mà nói là công trạng phải dốc toàn lực để tranh đoạt, còn với chúng ta mà nói... là trọng tội sẽ bị chủ thượng trách phạt nặng nề.” Một Tử Kỳ Lân khác nói tiếp: “Cho nên, tộc của ta từ đầu đến cuối không có một ai dám xuống tay. Ngược lại... rất nhiều huyền giả Ma tộc liều chết lao đến, giết không ít tộc nhân chúng ta.”

“...” Chuyện này ra khỏi dự đoán của Vân Triệt.

“Tại sao thế?” Hắn nhìn Kỳ Lân Đế, hỏi.

Kỳ Lân Đế thở dài một tiếng, mang theo bi thương vô tận, nói: “Kỳ Lân chúng ta, được thế nhân ca tụng là đem lại điềm lành, thân là người có vị trí cao nhất bộ tộc Kỳ Lân, ta không dám bôi nhọ danh hiệu này, tối kị máu tươi và sát sinh, muôn đời chỉ cầu mong được bình an.”

“Chúng ta không dám làm mích lòng Long Hoàng, buộc phải tuân mệnh mà tới đây. Nhưng, ta cũng không muốn đắc tội với Ma Chủ... mặc dù Ma Chủ tuổi còn trẻ, nhưng đã được thừa kế sức mạnh của Tà Thần, lại còn là do Ma Đế để lại. Người đã từng trải như ta, cũng bị Ma Chủ làm cho hết lần này đến lần khác phải hoảng hồn kinh khiếp, cũng dần dần tin tưởng, Ma Chủ có lẽ thật sự có khả năng nghiêng trời lật đất.”

“Cho nên, cho dù có ưu thế đến mười phần, ta vẫn phải cố gắng hết sức giữ lại cho mình một đường sống.”

“Long Hoàng thắng, ta chấp nhận chịu trừng phạt. Ma Chủ thắng... cũng có thể giữ lại được một đường sống.”

Vân Triệt chớp mắt, cười nhạt: “Hay cho câu giữ lại một đường sống, đúng là một con cáo già, danh xưng Kỳ Lân Đế này e rằng đã bôi nhọ ngươi rồi.”

Kỳ Lân Đế lần thứ hai cúi đầu: “Chúng ta chỉ mong được sống yên ổn, chưa từng có bất cứ dã tâm gian dối nào. Cho tới bây giờ ta vẫn luôn vạn phần kính nể ngưỡng mộ Ma Chủ, chỉ cầu xin... Ma Chủ tha mạng.”

“Sống yên ổn? Ham sống sợ chết như thế, vậy nếu như sau này xuất hiện người có khả năng giỏi hơn áp đảo được ta, ngươi sẽ lập tức quỳ gối quay đầu, đúng không?” Vân Triệt châm chọc nói.

“Phải,” Kỳ Lân Đế trả lời không có một chút do dự: “Quy tắc truyền thừa của Kỳ Lân tộc chúng ta rất khó, trải qua nhiều thế hệ, kéo dài nhiều hơn hết thảy. Có thể kiểm soát, chúng ta không bao giờ xâm phạm người khác, bên ngoài vòng kiểm soát... thì nước chảy bèo trôi, tới đâu tính tới đó.”

“Nhưng...” Kỳ Lân Đế lại lập tức nói: “Uy nghiêm của Ma Chủ, đã đủ làm trời đất khiếp sợ. Mạnh như Long Hoàng cũng bị Ma Chủ nghiền nát. Ngàn đời sau này cũng không thể có người nào vượt qua được Ma Chủ, cho nên, bộ tộc Kỳ Lân chúng ta, cũng sẽ mãi mãi tôn trọng Ma Chủ, đây là lời thề của Kỳ Lân tộc, trời đất làm chứng.”

“...” Ánh mắt Vân Triệt khẽ nhúc nhích, chuyển hướng sang Thanh Long Đế: “Các ngươi cũng như vậy sao?”

Thanh Long Đế nói: “Thanh Long là rồng bảo vệ, Long lực và thân rồng của chúng ta chỉ có thể hộ thủ. Ma Chủ chỉ cần tra xét lịch sử Thanh Long tộc chúng ta thì sẽ nhận ra ngay, bộ tộc Thanh Long chúng ta chưa bao giờ chủ động gây hấn gì với các tộc khác, càng không liên quan đến bất cứ tranh chấp nào của người khác.”
Hết chương 1979.
Bình Luận (0)
Comment