Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1886 - Chương 1978. Vạn Thế Thùy Vân (3)

Chương 1978. Vạn thế thùy vân (3)
Chương 1978. Vạn thế thùy vân (3)

Thương Lan Hải thần chỉ còn ba người, Thương Lan Thần sứ cũng chỉ còn lại mười lăm. Lời nói kích động đến mức phát khóc đó của Thương Thích Thiên khiến cho toàn bộ bọn họ cúi thấp đầu xuống thật sâu, khóe miệng không nhịn được run rẩy.

Vân Triệt nghiêng mắt nhìn hắn: “Vậy mà ngươi vẫn sống đến giờ?”

Thương Thích Thiên trong mắt hắn là một người không hề có uy nghi và tôn nghiêm của một đế vương, là một kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, lúc Nam Minh Thần giới bị diệt, thân là Thần Đế thứ hai của Nam Thần Vực, lại không hề chống cự, đã vội vàng quỳ xuống thần phục, còn không tiếc hạ mình thể hiện lòng trung thành với Nam Vạn Sinh.

Cũng bởi vì vậy mà khiến cho Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế không thể không chán nản cúi đầu theo.

Người như vậy, lúc thuận gió, chính là một tay sai dễ dùng.

Mà một khi ngược gió, chắc chắn hắn sẽ giống lúc quỳ gối trước mặt Long Hoàng trước đây, cũng sẽ vì tỏ lòng trung thành mà không tiếc đâm sau lưng Bắc Thần Vực một đao.

Cho nên, trước khi hắn tiến vào Trụ Thiên Thần Cảnh, đã cố ý dặn dò Trì Vũ Dao nhất định phải để mắt đến Thương Thích Thiên.

Nhưng mà, khi hắn ra khỏi Trụ Thiên Thần Cảnh, thứ mà hắn gặp phải đâu chỉ là hoàn cảnh không may, mà là tình thế không lối thoát chỉ thiếu chút nữa là bước vào cái chết... Thương Thích Thiên lại có thể đứng về phía bọn họ như trước không thay đổi.

Việc này so với hành vi gặp nguy nan không hề chống cự đã cúi xuống dập đầu trước đây của hắn hoàn toàn trái ngược vô cùng.

Hắn khẽ liếc Trì Vũ Dao một cái, thắc mắc không biết nàng đã dùng thủ đoạn gì mà có thể dạy dỗ Thương Thích Thiên đến nước này... Hay là mình đã hiểu sai về Thương Thích Thiên... Hay là cả hai?

“Thưa Ma Chủ, Thích Thiên trung thành với Ma Chủ, không có lệnh của Ma Chủ, Thích Thiên không dám chết.”

Những lời hạ mình như vậy, Thương Thích Thiên nói tới khí phách tự hào.

Vân Triệt nhíu mày thật sâu, sau đó nhìn về phía Trì Vũ Dao.

Cũng vừa lúc Trì Vũ Dao mở miệng, nói: “Mặc dù năm đó Thích Thiên Thần Đế phạm phải sai lầm rất lớn, nhưng hôm nay, đúng là hắn đã lập được chiến công lớn, về phần có bù đắp được tội lỗi hay không...”

Mắt nàng nhẹ nhàng dừng trên người Mộc Huyền Âm: “Vẫn phải để cho Ma Chủ và Ngâm Tuyết Giới Vương quyết định.”

Trì Vũ Dao vừa dứt lời, ánh mắt màu lam của Mộc Huyền Âm đột nhiên lóe lên, một tia gai băng hiện ra từ trong hư không, phóng ra, đâm thẳng vào Thương Thích Thiên.

Khí lạnh uy hiếp linh hồn, tóc gáy Thương Thích Thiên dựng thẳng lên, nhưng hắn lại cắn răng, không nhúc nhích, thậm chí còn nhanh chóng thu hồi huyền khí hộ thân.

Phụt!

Gai băng dài cả trượng đâm thủng tim hắn, nhấc thân thể của Thương Thích Thiên Thần Đế lên, ném ra xa vài dặm, sau đó hung hăng ghim chặt lại trên mặt đất.

Ầm!

Gai băng nổ tung, Thương Thích Thiên lần thứ hai bị bay lên, rồi lại hung hăng rớt xuống.

Mộc Huyền Âm xoay người, không ra tay nữa, cũng không nhìn hắn thêm một cái nào nữa.

Khí lạnh khủng khiếp làm cho da thịt Thương Thích Thiên xanh tím một mảng nhìn mà kinh sợ, toàn thân hắn không ngừng run rẩy, giãy dụa bò lên, huyền khí quanh thân bắt đầu khởi động, nhưng lại không phải hồi phục vết thương, mà là gầm nhẹ một tiếng, trong tiếng xương gãy điếc tai bất thình lình vang lên, hắn sống sờ sờ đánh gãy cánh tay trái của mình.

Một tay còn lại chống xuống đất, miệng thở hổn hển, cúi đầu nói: “Năm đó, ta dùng cánh tay này ra tay với Ngâm Tuyết Giới Vương... Ta đồng ý tự bẻ gãy tay ba trăm năm, chỉ mong có thể làm nguôi cơn giận của Ngâm Tuyết Giới Vương và Ma Chủ.”

“Hừ!” Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn nên để lại cánh tay đó để làm việc cho Ma Chủ đi!”

Thương Thích Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mừng rỡ, dập đầu thật thấp, nói: “Tiểu vương Thương Thích Thiên, tạ ơn Ngâm Tuyết Giới Vương, tạ ơn ân điển của Ma Chủ.”

“...” Trì Vũ Dao vẫn luôn chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của Thương Thích Thiên, lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là một người đáng kinh ngạc.”

Vân Triệt nhìn chằm chằm Thương Thích Thiên, sát ý ở sâu trong đồng tử vẫn chưa tan hết.

Hải Thần và Thương Lan Thần Sử nâng Thương Thích Thiên bị thương nặng dậy, ánh mắt khác thường.

Bỏ qua tất cả hành vi khiến cho bọn họ không thể nhìn thẳng của hắn, giờ phút này đối với các loại hành động điên cuồng của Thương Thích Thiên trước đây, bọn họ chỉ có vui mừng... và khâm phục sâu đậm chưa bao giờ có.

Trận chiến này, toàn bộ Thương Lan Thần Vực đều bị hủy diệt, Hải Thần và Thần Sử suy yếu nghiêm trọng.

Nhưng, Thần Di Khí vẫn còn, huyền giả Thương Lan trung tầng và hạ tầng được tha trước thời hạn, nền móng vẫn còn sót lại. Quan trọng hơn đó là, tương lai sau này, trong thế giới mà Bắc Thần Vực đặt ra quy tắc, Thập Phương Thương Lan Giới có thể có một địa vị không thấp.

Mà nếu như lúc trước thuận theo thế cục, ngả về phía Long Bạch... Bị tiêu diệt toàn bộ không còn lại gì giống như bốn tộc Tây Vực chính là kết cục của bọn họ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Thương Thích Thiên chiến đấu, Bắc Thần Vực có lẽ cũng không có kết cục như lúc này.

“Tội nhân Giới Vương Kỳ Thiên Lý của Kỳ Lân Giới, bái kiến Ma Chủ.”

Kỳ Lân Đế mang theo một đám Thần Chủ Kỳ Lân, cung kính bái lạy Vân Triệt, đợi vận mệnh kế tiếp.

“...Giới Vương Thanh Tước của Thanh Long Giới, bái kiến Ma Chủ.”

Thanh Long Đế bắt chước câu nói của Kỳ Lân Đế, bái lạy bên cạnh hắn. Nhưng nàng dường như không muốn tự thêm hai chữ “tội nhân” vào mình.

Số phận sau này sẽ như thế nào, đã không nằm trong sự khống chế của nàng. Nàng yên tĩnh hồi lâu, cho dù kết quả có ra sao đi nữa, nàng cũng đã sẵn sàng đón nhận.

Vân Triệt vẫn yên lặng nhìn nhóm huyền giả Bắc Vực ở phía xa đang thu xếp lại di thể đồng tộc, một lúc lâu sau, cuối cùng mới xoay người.

Mà lúc hắn xoay người, ánh mắt hắn nhảy lên một chút, thân trên cũng vô thức ngả một chút về phía sau.

Khuôn mặt Kỳ Lân Đế già nua đen sạm, dáng người cũng khô héo thấp bé, hơn nữa trước mặt Vân Triệt hắn hết sức áp chế vương khí của chính mình, cả người trông có vẻ giống như một ông già khiêm tốn nho nhã bình thường.

Còn Thanh Long Đế...

Nửa thân trên của nàng cúi xuống, cung kính hành lễ... lại vẫn cao hơn Vân Triệt ước chừng nửa thước.

Mà mỗi khi nam nhân đối mặt với nữ nhân cao hơn cả mình, thường sẽ có một loại cảm giác áp bức không hiểu nổi.

Ma Chủ Bắc Vực cũng không ngoại lệ.
Hết chương 1978.
Bình Luận (0)
Comment