Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1885 - Chương 1977. Vạn Thế Thùy Vân (2)

Chương 1977. Vạn thế thùy vân (2)
Chương 1977. Vạn thế thùy vân (2)

Rõ ràng đã vô cùng kiệt lực suy yếu, tiếng hô của bọn họ lại tiếng sau mạnh mẽ hơn tiếng trước, lan khắp không trung Thương Lan Thần Vực, thật lâu sau vẫn không tiêu tan.

Phía sau, Kỳ Lân Đế chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vài phần thản nhiên, lại có một chút cực kỳ hâm mộ.

Tiếng hô của bọn họ, cũng không phải là tiếng nịnh bợ hoặc khiếp sợ mà bình thường hắn vô cùng quen thuộc, mà từng từ từng chữ đều được phát ra từ trong tim phổi, từ trong đáy hồn. Ân cứu mạng cả đời không thể báo đáp, huống chi đây lại cứu vớt một Thần Vực lớn như vậy, ngàn tộc vạn linh, lại còn là hoàn toàn cứu vớt kéo dài vạn kiếp.

Lúc này, cho dù Vân Triệt ra lệnh cho bọn họ lập tức hiến tế sinh mệnh, Kỳ Lân Đế cũng vô cùng tin tưởng, toàn bộ những người này sẽ không hề do dự hay là oán trách mà tự tử luôn tại chỗ.

Mà ngưỡng mộ và trung thành đến xương tủy này... Cho dù cũng là Đế vương, nhưng Kỳ Lân Đế hay là Thanh Long Đế, đều tự biết mình vĩnh viễn không có khả năng đạt được.

Ngón tay Vân Triệt khẽ động đậy, tạo một lớp kết giới mỏng manh trong suốt, tránh đánh thức Thái Chi đang ngủ say trong ngực. Một khí tức khác phóng về phía trước, áp tất cả tiếng hô ầm ĩ xuống.

“Kết quả hôm nay không phải là công sức của một mình ta. Cũng không phải chỉ có mình ta cứu Bắc Thần Vực, mà là chúng ta, là công sức của từng người trong các ngươi!”

Vân Triệt thở nhẹ một hơi, nói: “Long Bạch quay về sớm hơn dự định, Càn Khôn Long Thành, Khô Long tôn giả... Những chuyện này đều là bất ngờ ngoài ý muốn. Mà ta thân là Ma Chủ, trước khi tiến vào Trụ Thiên Thần Cảnh, lại không có chuẩn bị trước để đối phó với những chuyện ngoài ý muốn này, là do ta không làm tròn bổn phận. Cũng bởi vì vậy mà mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”

Đôi mắt Trì Vũ Dao nheo lại... Những việc này đương nhiên không phải là lỗi của Vân Triệt, việc ngoài ý muốn mà có thể dự phòng được, thì sao gọi là ngoài ý muốn được nữa. Hàng loạt biến động của Long Thần Giới, đến cả nàng cũng hết sức bất ngờ, nếu không có Ma hồn sống nhờ vào Trụ Hư Tử hồn gian kia, hậu quả lại càng khó mà biết được.

Nhưng mà, Vân Triệt nói ra những lời đó ngay tại thời điểm này, lại vô cùng thích hợp.

Không có Đế vương nào không cần đến nghệ thuật nói chuyện và lấy lòng người khác.

“Trụ Thiên Thần Cảnh là một thế giới đặc thù có pháp tắc độc lập, vốn dĩ khó có thể bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Nhưng sức mạnh của Trụ Thiên Châu bây giờ đã lụi bại, ba năm Trụ Thiên Thần Cảnh chỉ là miễn cưỡng mở ra mà thôi, vô cùng bất ổn, nếu ngoại lực đánh vào, khả năng Trụ Thiên Thần Cảnh bị đánh vỡ rất cao... hậu quả khó mà nói trước.”

Vân Triệt đảo mắt nhìn bốn phương, ma huyết đã nhuộm đỏ mặt đất phản chiếu trong đôi mắt hắn: “Những chuyện này, Ma Hậu chắc là đều đã nói cho các ngươi biết. Chính bởi vì vậy, các ngươi rõ ràng có đủ thời gian để chạy trốn, nhưng lại lựa chọn ở lại... Trong tình cảnh thập tử không có đường sống, các ngươi không vì Bắc Vực, không vì bản thân mình, chỉ vì một mình ta.”

Những lời nói này, mỗi một câu đều đem theo xúc động đến từ sâu trong tâm hồn Vân Triệt.

“Các ngươi,” Trong miệng hắn, không chỉ có những người đang quỳ trước mắt, còn có những người vì bảo hộ hắn mà quay lại, rồi chết trong trận chiến... Chỉ là bọn họ đã không còn nghe được những lời này, cũng không còn nhìn được minh quang mà bọn họ khao khát mong chờ hết đời này đến đời kia đã được Bắc Thần Vực nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Nếu không có các ngươi liều chết thủ hộ cho ta tới giờ khắc cuối cùng, Trụ Thiên Thần Cảnh tất nhiên sẽ vỡ nát, ta nhẹ thì bị dòng chảy không gian cuốn tới không gian nào đó không biết, nặng thì... có lẽ đã phải chết.”

Những lời này, Vân Triệt không hề nói ngoa, đều là do chính miệng Hòa Lăng thuật lại.

“Mỗi một sức mạnh của các ngươi, mỗi một giọt máu rơi xuống, sự hy sinh của mỗi người trong bọn họ, đều đã cứu lấy ta, cao hơn nữa là cứu vớt Bắc Thần Vực. Cho nên, thay đổi vận mệnh của Bắc Thần Vực, sửa lại lịch sử của Bắc Thần Vực, tuyệt đối không chỉ có một mình ta... mà còn có tất cả các ngươi.”

Lúc Vân Triệt rời khỏi Trụ Thiên Thần Cảnh hiện thân, bóng dáng của Long Bạch đã gần trong gang tấc.

Cho nên, thời gian mà mỗi người bọn họ dùng sức mạnh và sinh mệnh chiếm được cho Vân Triệt, tất cả đều quan trọng, tất cả đều không thể thiếu.

“Lịch sử Bắc Thần Vực sẽ ghi khắc tên của mỗi người các ngươi. Đây là vinh quang thuộc về tất cả các ngươi, sau này, cũng cần tất cả các ngươi chung tay bảo hộ.”

Ma huyết bắt đầu sôi sục trong lòng các huyền giả Bắc Vực, lệ nóng lưng tròng.

Vào lúc Vân Triệt nói chuyện, một luồng khí tức hắc ám bắt đầu khởi động, nhấc thân mình tất cả huyền giả Bắc Vực lên: “Đứng dậy đi, so với việc xúc động, các ngươi vẫn còn rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm.”

“Thu xếp lại cho tốt di thể các đồng tộc của chúng ta đã mất đi... Mỗi một giọt ma huyết rơi xuống trên đất Bắc Thần Vực, đều phải có một tấm bia lớn dành riêng cho bọn họ.”

Phần Đạo Khải cầm đầu bái lạy thêm một lần nữa, nước mắt tuôn xuống, nói: “Tuân lệnh Ma Chủ.”

Nhóm huyền giả Bắc Vực tản ra, theo khí tức hắc ám, đi về hướng các di thể.

Hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc của Bắc Vực, đã định trước chứa nhiều thù hận giữa các Tinh Giới, sâu đậm có, nhạt nhòa cũng có. Mà giờ phút này, cho dù đối mặt với từng mảnh di thể của kẻ địch đã từng căm thù đến tận xương tủy, trong lòng bọn họ cũng không có một chút vui vẻ nào, mà đều cúi người, dùng huyền khí ôn hòa nhất bao bọc lấy, chỉ sợ sẽ làm tổn thương hay làm rơi mất.

Khi kề vai huyết chiến vì tương lai Bắc Thần Vực, oán giận cá nhân, nhỏ bé như hạt cát.

Vân Triệt đảo mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn huyền giả Thương Lan một cái.

Thập Phương Thương Lan Giới không hề phản bội, thẳng thắn mà nói, hắn rất bất ngờ.

Lúc này, Thương Thích Thiên bước từng bước lớn về phía trước, quỳ gối xuống đất, nói lớn: “Tội nhân Thương Thích Thiên, khấu kiến Ma Chủ! Chúc mừng Ma Chủ uy lực kinh thiên động địa, tiêu diệt ác long họa thế, cứu Bắc Thần Vực khỏi lồng giam, cứu vớt Thần giới thiên thu vạn thế! Đây là phúc của vạn sinh linh, may mắn của trời đất!”
Hết chương 1977.
Bình Luận (0)
Comment