“Sư…” Trong lúc ngây ra hắn vô thức bật thốt lên một chữ, chỉ là hắn lại nhanh chóng đổi giọng: “Huyền Âm, ngươi…”
“Năm đó ta bị hắn giết chết.” Mộc Huyền Âm thu hồi Tuyết Cơ kiếm: “Thù này, ta phải tự mình tới báo.”
“...” Trì Vũ Dao thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mộc Huyền Âm với vẻ cảm kích.
Thủ đoạn của Vân Triệt càng ngày càng giống một đế vương, nhưng tuổi của hắn còn quá nhỏ, chắc chắn kinh nghiệm sống vẫn còn hơi yếu kém.
Đối với kẻ ắt hẳn phải chết, trừ khi trên người hắn có bí mật nào đó mình không thể không lấy, nếu không thì không nên cho hắn bất cứ cơ hội để nói chuyện nào. Bởi vì một người khi đã biết mình chắc chắn phải chết, mà đối phương lại là người hắn hận vô cùng, lời hắn nói ra rất có thể là lời độc ác nhất hắn có thể nghĩ ra được.
Ví dụ như, có thể Long Bạch sẽ bịa ra chuyện trước khi Thần Hi chết, nàng ấy còn bị hắn cưỡng hiếp… Tuy không có chứng cứ nhưng vẫn có thể để lại một vết thương đâm hồn trong trái tim Vân Triệt.
Trên mặt Long Bạch là sự khoái chí gần như đáng sợ, điều đó nói rằng lời do hắn nói ra nhất định có thể tạo ra một vết thương cực lớn cho Vân Triệt… Hơn nữa, Trì Vũ Dao mơ hồ cảm thấy, lời ấy chưa hẳn là lời hắn lâm thời bịa.
“À, đúng rồi.” Vân Triệt vội vàng gật đầu. Huyết chiến đã ngừng, đối với Mộc Huyền Âm gần trong gang tấc, tưởng như đã mất, hắn bắt đầu có chút luống cuống chân tay: “Ngươi tới xử quyết hắn, đương nhiên là… tốt nhất.”
Ở đằng sau, ba người Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam đồng thời dựng tóc gáy.
Linh giác của ba lão yêu quái này đều vô cùng nhạy bén. Lúc này, đúng là bọn họ rõ ràng nhận thấy được một loại cảm giác co quắp ở trên người Vân Triệt.
Một Ma Chủ, ngay cả Long Hoàng Khô Long cũng coi như chó, thế mà hình như… đang sợ nữ nhân này?!
Bọn họ lập tức in sâu khí tức và tất cả điểm đặc thù của Mộc Huyền Âm, địa vị của nàng trong lòng họ lập tức vượt qua tất cả “tổ tông” lúc trước.
Ánh mắt họ nhìn nàng cũng lập tức mang vẻ hèn mọn và lấy lòng sâu sắc… Mặc dù mặt họ đối diện với bóng lưng của nàng.
“Ưm…”
Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi của Thái Chi, Vân Triệt lập tức cúi đầu, khẽ hỏi: “Thái Chi… Thái Chi?”
Lúc này, bóng Trì Vũ Dao lóe lên, đi tới bên cạnh đầu của Long Bạch. Một luồng Niết Luân thần hồn được lặng lẽ thả ra, chui vào linh hồn đang tan biến của Long Bạch.
Ngay lúc ấy, suy nghĩ của Long Bạch trong khoảng nửa canh giờ trước khi chết được đọc thành công hơn một nửa… Mặt Trì Vũ Dao hơi biến sắc, lại khôi phục bình thường trong nháy mắt.
Mộc Huyền Âm nhìn nàng, đôi mắt lạnh chuyển động liên tục, nhưng vẫn không hỏi gì.
Thái Chi vẫn chưa tỉnh lại. Ở trong vòng tay của Vân Triệt, nàng thay đổi tư thế rồi lại ngủ thật say.
Cái chết của Long Bạch tượng trưng cho sự kết thúc của một thời đại.
Phía sau Vân Triệt, các huyền giả Bắc Vực đã tụ tập lại một chỗ, lúc Vân Triệt xoay người lại, bọn họ quỳ gối xuống, dập đầu hô lớn: “Bái kiến Ma Chủ!”
Phần lớn bọn họ đều đã kiệt sức và trọng thương, toàn bộ đều chống đỡ vào cơn lốc hắc ám mà Kiếp Ma Họa Thiên đem đến, nhưng tiếng hô vang, còn chấn động lòng người hơn bất cứ lần nào trước đây.
Bốn chữ ngắn ngủi, mỗi chữ từ miệng huyền giả Bắc Vực phát ra, dường như đều là một vết cứa rách yết hầu.
Phía sau, Phạm Vương, huyền giả Thương Lan còn sống sót đều đang quỳ gối dưới đất, phía sau nữa, Kỳ Lân, Thanh Long cũng hoảng sợ quỳ xuống trong lo sợ bất an.
“...” Vân Triệt vuốt cằm: “Đứng dậy đi!”
Thế nhưng, huyền giả Bắc Vực không một người nào dám đứng lên.
Phần Đạo Khải ngẩng đầu lên, hắn hít sâu mấy lần, mới gian nan thốt ra, giọng nói
vẫn còn mang theo run rẩy: “Ma Chủ, chúng ta... thắng rồi... đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta thắng.” Vân Triệt gật đầu thật mạnh: “Bốn vương giới của Đông Thần Vực, Trụ Thiên đổ máu, Nguyệt Thần sụp đổ, Tinh Thần... Phạm Đế đã về dưới trướng Ma tộc, các giới ở Đông Vực cũng đều đã cúi đầu thần phục.”
“Bốn vương giới của Nam Thần Vực, Nam Minh đã bị đạp chết, Thương Lan quy thuận, Hiên Viên, Tử Vi toàn bộ đều đã bị đánh tan.”
“Còn trở ngại lớn nhất - Tây Thần Vực, tất cả Thần Chủ của bốn giới Long Thần, Ly Long, Hủy Long, Vạn Tượng đều đã bị tận diệt, bốn vương giới này, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không thể gây ra bất cứ uy hiếp gì. Về phần Kỳ Lân và Thanh Long...”
Hắn tạm dừng một chút khiến cho các Kỳ Lân và Thanh Long run rẩy cả người.
“Sau này bọn họ sống hay chết, đều là do ta quyết định.”
Vân Triệt đảo mắt nhìn khắp một lượt, giọng nói hòa hoãn: “Hiện nay, đã không còn sức mạnh nào có thể ngăn cản bước chân của Bắc Thần Vực chúng ta nữa.”
“Từ hôm nay, bắt đầu từ giờ khắc này, chỉ cần ta còn tồn tại trên thế gian một ngày, trong trời đất này, không có người nào dám khi dễ, nói xấu, kỳ thị huyền giả hắc ám của Bắc Thần Vực chúng ta nữa!”
“Các ngươi, họ hàng thân thích của các ngươi, con cháu đời sau của các ngươi, đều đã hoàn toàn thoát khỏi giam cầm của bóng tối, ngẩng đầu với công lý và dưới ánh mặt trời! Thần Giới kế tiếp, chính là thời đại thuộc về Bắc Thần Vực chúng ta!”
Nhóm huyền giả Bắc Vực vẫn chưa hồi hồn lại từ trong chiến trường thảm thiết và thay đổi chóng mặt kia, trong đầu bọn họ vẫn còn bị bao phủ bởi thù địch, sương máu dày đặc vẫn nồng đậm bao phủ trước mặt.
Mà lời tuyên bố này của Ma Chủ, cuối cùng cũng khiến cho hết thảy những thứ này hóa thành từng hàng lệ nóng hổi, không kiềm chế được ào ào tuôn xuống.
Tinh thần căng như dây cung sắp đứt thả lỏng, huyền khí do hận thù cùng tức giận tích tụ bao lâu nay âm thầm bao phủ dày đặc, hơi thở trong mũi miệng dường như cũng không còn mang khí tức của máu huyết.
Phù phù.
Mất đi sức lực, không ít người đã ngã thẳng xuống đất. Nhưng ngay lập tức, bọn họ lại vội vàng quỳ lên, đầu hạ xuống, dáng vẻ khiêm tốn, đôi mắt run run, tôn kính sâu sắc giống như là bọn họ quyết định tử thủ cả đời, thậm chí sùng bái đến trăm thời đại về sau.
Phần Đạo Khải chậm rãi nhắm mắt, dập đầu thật mạnh, vừa khóc vừa thốt ra từng chữ: “Sức mạnh của Tây Thần Vực vượt xa tất cả những gì đã được ghi chép, càng vượt xa hơn tưởng tượng của chúng ta. Nếu không có Ma Chủ, Bắc Thần Vực chúng ta đã bị vùi lấp trong bóng tối vĩnh viễn, mãi mãi không có cơ hội trở mình.”
“Ân nghĩa của Ma Chủ, trọn đời không quên, muôn kiếp không thể báo đáp.”
Phần Đạo Khải cúi đầu xuống đất, thật lâu sau vẫn không ngẩng lên. Hắn đã từng là thầy của Phần đế, cực kỳ uyên bác. Nhưng giờ phút này, hoàn toàn cũng không thể tìm được lời nào để nói cho hết sự cảm kích trong lòng hắn.
Trận chiến nghịch mệnh này, sức mạnh của các Thần Vực... nhất là sự đáng sợ của Tây Thần Vực, bọn họ đều chính mắt trông thấy rõ ràng.
Nếu không có Vân Triệt, vận mệnh thê thảm của Bắc Thần Vực làm sao chỉ có thể dừng lại ở trăm vạn năm... sẽ là đời đời kiếp kiếp, thậm chí mãi cho đến ngày Bắc Vực tự mình sụp đổ.
Những danh xưng “huyền giả hắc ám” , “Ma nhân”, cũng sẽ vĩnh viễn bị coi là tà giáo ác độc trong mắt người đời, khắc sâu vào trong nhận thức của bọn họ.
Lời của Phần Đạo Khải chạm vào tâm hồn tất cả huyền giả Bắc Vực, bọn họ lại dập đầu thật mạnh, cùng lớn tiếng la lên:
“Ân nghĩa của Ma Chủ, trọn đời không quên, muôn kiếp không thể báo đáp!”
“Ân nghĩa của Ma Chủ, trọn đời không quên, muôn kiếp không thể báo đáp!”
“Ân nghĩa của Ma Chủ, trọn đời không quên, muôn kiếp không thể báo đáp!”
...
Hết chương 1976.