Trì Vũ Dao chậm rãi đi tới, thản nhiên nói: “Tên nhân loại này hẳn là giao cho ngươi hoặc Tiểu Thái Chi tới xử quyết, cho nên ta giữ mạng của hắn lại.”
“Đúng rồi, mấy vết thương này của hắn đều do Tiểu Thái Chi đánh cả. Sáu người thủ hộ cuối cùng bên người hắn đều chết dưới tay của Tiểu Thái Chi. Tiểu Thiên Lang đáng yêu khi hung ác lên cũng rất đáng sợ… Về sau Ma Chủ đại nhân phải cẩn thận đấy.”
“...” Vân Triệt nhìn Thái Chi đang ngủ yên trong lòng hắn, hiểu được hận ý của nàng đối với Trụ Hư Tử sâu đến mức nào.
“A… ư… ư ư…”
Trụ Hư Tử cực lực mở to mắt nhìn chòng chọc vào Vân Triệt, cổ họng liều mạng nhúc nhích, phát ra những tiếng ma sát vô cùng khó hiểu.
Thiện thì chư thiên vĩnh an, lệ thì Ma Thần diệt thế.
Đây là lời tiên đoán mười hai chữ của Thiên Cơ Tam lão năm đó, cũng là những lời này khiến hắn hạ quyết tâm.
Trụ Thiên Giới bị tàn sát, Nguyệt Thần Giới bị diệt. Nam Minh bị dẫm đạp, mỗi hòn đá trong các vương giới của Tây Vực càng bị diệt gần như không còn chỉ trong một ngày…
Vân Triệt của ngày hôm nay đã trưởng thành tới một trình độ đáng sợ như vậy… Chỉ cần hắn nguyện ý là có thể tàn sát hết thảy vạn sinh linh và vạn giới trong thiên hạ.
Tổng cộng cũng mới qua mấy năm ngắn ngủi mà thôi.
Mà tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ một chưởng hắn đánh Tà Anh Mạt Lỵ ra khỏi Hỗn Độn năm đó.
Trước một chưởng kia, Vân Triệt mới cứu thế xong, Mạt Lỵ dốc toàn lực phong tỏa vết rách đỏ hồng, hắn cũng công khai hứa hẹn vĩnh viễn không quấy rầy Vân Triệt và Tà Anh Mạt Lỵ, người đã cam kết sẽ rời khỏi Thần Giới và đi lánh đời ở hạ giới lúc đó.
Nếu không có một chưởng kia, có lẽ Vân Triệt sẽ trở thành người thủ hộ cường đại nhất của thế giới này, có thể dẹp yên mọi tai ách, giống như câu “thiện thì chư thiên vĩnh an” kia…
Không phải… không phải…
Ta không sai… không hề sai…
Ta làm tất cả điều này cũng chỉ để thế giới có thể sống yên ổn. Một chưởng kia của ta là vì loại trừ tai họa ngầm lớn nhất của thế giới đương thời mà phải phá hủy danh tiếng của mình mà thôi.
Không vì tư tâm, chỉ vì thiên hạ…
Ta sao mà có lỗi được!
Mà tên Vân Triệt người mang hắc ám, đồ sát hết Tinh Giới này đến Tinh Giới khác, dẫn trọn Thần Giới tới một tai nạn vĩ đại có bản tính là ma quỷ…
Mình chỉ khiến cho bản tính của hắn ta thức tỉnh trước thời hạn mà thôi!
Ta không sai!
Suy nghĩ của hắn bay bổng hỗn loạn, Vân Triệt đang lạnh lùng nhìn hắn rốt cuộc có động tác.
Mà khiến hầu hết mọi người thấy ngạc nhiên là, khí tức chảy trên người Vân Triệt lúc này không phải hắc ám khí tức đoạt mệnh mà lại là Quang minh Huyền khí màu trắng thần thánh.
Quang minh Huyền khí tràn ra từ dưới chân Vân Triệt, quấn lên người Trụ Hư Tử, nhanh chóng chữa trị mệnh nguyên của hắn, sau đó lại xoay người, cuốn cơn gió lạnh lên ném hắn cho Diêm Tam.
“Chặt đứt tất cả kinh mạch của hắn.” Vân Triệt tàn nhẫn nói khẽ: “Nhưng đừng khiến hắn chết.”
Quang minh huyền lực làm hắn không chết, chặt đứt tất cả gân mạch sẽ khiến hắn muốn chết cũng không thể.
Không nhìn Trụ Hư Tử nữa, Vân Triệt chậm rãi đi về phía Long Bạch. Có lẽ cảm giác được khí tức của Vân Triệt, tiếng thở của Thái Chi đang ngủ trong ngực hắn bình thản hơn, khuôn mặt vốn trắng bệch đã hơi ửng hồng.
Long Bạch vẫn đang giãy dụa tại chỗ. Hắn đã có ý muốn chết, nhưng hình như lại không cam lòng phải chết như vậy. Theo từng lần hít thở nặng nhọc, miệng hắn không phun ra máu rồng mà là từng miếng nội tạng vỡ cháy đen.
Vân Triệt giẫm xuống.
Bịch!!
Một tiếng động lớn vang lên khiến trái tim mọi người đột nhiên co chặt. Lục phủ ngũ tạng của Long Bạch triệt để hóa thành bột mịn, cho dù có sinh mệnh Thần Tích cùng đừng nghĩ đến việc cứu sống hắn.
“Thời đại của ngươi đã kết thúc.” Giẫm trên xương ngực đã gãy nát không chịu nổi của Long Bạch, Vân Triệt cúi xuống, kiêu ngạo lạnh lùng nói: “Nể tình năm đó ngươi cũng miễn cưỡng coi như có một tia ân huệ với bản Ma Chủ, trước khi chết, bản Ma Chủ thưởng cho ngươi cơ hội nói lời trăn trối.”
Ánh sáng trong mắt Long Bạch tan rã cực nhanh. Linh giác của hắn cũng nhanh chóng tiêu tán, đã không cảm nhận được sự tồn tại của thân thể nữa.
Chỉ là, con ngươi rõ ràng đã tan rã nhưng hình bóng Vân Triệt trong mắt hắn vẫn vô cùng rõ nét.
Khóe miệng Long Bạch nhếch lên. Đột nhiên, hắn thực sự cười, cười đầy dữ tợn và đáng sợ. Trong nụ cười này, cơn tuyệt vọng và thống khổ vô tận nhanh chóng ngưng tụ lại thành sự khoái trá cực độ vặn vẹo.
“...?!” Ma hồn của Trì Vũ Dao bị xúc động. Nàng chợt quay đầu, nhíu chặt mi.
“Vân… Triệt…” Long Bạch dùng tất cả sức lực và ý chí để phát âm sao cho tròn chữ: “Thật ra… Thần Hi… nàng…”
Nguy rồi… Cảm giác bất an sinh ra trong lòng Trì Vũ Dao.
Đúng lúc này, một vệt sáng xanh bay vụt tới như là sao băng, nháy mắt tạo nên một vệt sáng màu xanh lam chói mắt ở giữa thiên địa, một lúc sau vẫn không hề biến mất.
Dưới ánh sáng xanh đó, bóng dáng Mộc Huyền Âm chậm rãi hiện ra, cùng với đó là quả đầu bị cắt gọt chỉnh tề của Long Bạch. Biểu cảm cười dữ tợn đầy xấu xí như đọng lại trên quả đầu dính đầy máu khô của Long Bạch, miệng hắn khép mở mấy lần, chỉ là không cách nào phát ra âm thanh được.
Lạnh… quá…
Ý thức cuối cùng của hắn là một thế giới trống rỗng, không có ánh sáng, chỉ có lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Giống như vực sâu hắc ám của hơn ba trăm ngàn năm trước, hắn bị người đánh gãy chân chọc mù mắt, vứt bỏ ở nơi hoang dã, tuyệt vọng chờ chết.
Năm đó, giữa vực sâu bỗng có một nguồn sáng ấm áp không gì sánh nổi sáng lên. Trong ánh sáng, hắn nhìn thấy được tiên ảnh làm hắn rơi vào giấc mộng vô tận, làm hắn trầm luân cả đời…
Thần Hi…
Thần… Hi…
Chỉ là lúc này đây, cho đến khi hắc ám cũng biến mất theo, nguồn sáng trong giấc mơ cũng không hề phủ xuống lên nữa.
Trong thiên địa này, đã không còn khí tức của Long Hoàng nữa.
Hắn không khép đôi mắt đã mất hết sắc thái của mình. Tuy nhìn lên trời cao nhưng thế giới do hắn thống trị mấy trăm ngàn năm này đã không thể chiếu cho hắn chút ánh sáng nào, dù chỉ là một tia.
Đây là kết cục thê lương mà hắn vĩnh viễn chưa từng nghĩ đến khi hắn còn làm Hoàng.
Long Bạch là người hắn phải tự tay giết lấy, nhưng ở khắc cuối cùng lại bị người khác cướp mất ngay dưới mắt hắn.
Nếu là người khác, chắc chắn hắn sẽ nổi giận…
Nhưng, người đó là Mộc Huyền Âm.
Hết chương 1975.