Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1882 - Chương 1974. Cảnh Cuối Của Long Thần

Chương 1974. Cảnh cuối của Long Thần
Chương 1974. Cảnh cuối của Long Thần

Lời này cũng báo cho Vân Triệt biết, nàng đã quyết ý tiếp nhận tương lai của Diêm Ma Giới.

“Được.” Vân Triệt gật đầu: “Ta sẽ rửa mắt chờ xem.”

Xoay người lại, tiếng của hắn truyền tới bên tai của tất cả huyền giả Bắc Vực: “Tốc chiến!”

Lấy Huyền Cương làm vật dẫn, có huyền lực, hồn lực đồng thời tiêu hao, đương nhiên sẽ tiêu hao lâu hơn so với sự tiêu hao linh hồn thuần túy. Hơn nữa còn có gần ba năm dung hợp và tu sửa với Vô Cấu Thần Hồn của Thủy Mị Âm, hồn lực tổng hợp và sự khống chế đối với Thần hồn Long Thần của hắn đều vượt xa lúc trước.

Nhưng với chiêu áp chế linh hồn cường đại nhất hiện nay này, không hề nghi ngờ là hắn vẫn không thể liên tục duy trì quá lâu.

Tới lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt. Chẳng qua thân là Ma Chủ, hắn không thể biểu hiện ra mặt được.

Nghe lệnh của Ma Chủ, huyền giả Bắc Vực lập tức không tra tấn kẻ thù nữa, mỗi luồng ma khí đều đâm thẳng vào điểm yếu, tốc độ phơi thây của Long Quân, Chủ Long, Ly Long và Hủy Long nhất thời tăng mạnh.

Nhưng đối với họ, chuyện này cũng là một loại giải thoát.

Thủy Mị Âm đặt Thủy Ánh Nguyệt lên kết giới, nhảy người đến bên Vân Triệt, đặt tay nhỏ của mình sau lưng hắn. Có Vô Cấu Thần Hồn làm dịu, năm giác quan có vẻ hơi hỗn loạn của Vân Triệt lập tức trở nên rõ ràng hơn.

“Yên tâm, hoàn toàn chịu đựng được.” Vân Triệt trấn an nói.

Có Vô Cấu Thần Hồn giúp làm hắn thấy hơi thư giãn hơn, Vân Triệt chuyển người đi tới trước mắt Thái Sơ Long Đế.

Không cần nói gì, tia sáng trắng lóe lên trong mắt Thái Sơ Long Đế. Một kết giới nửa trong suốt nhẹ nhàng nâng Thái Chi đang hôn mê lên, đưa tới chỗ Vân Triệt.

Vân Triệt giang tay, vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận ôm nàng giữa hai tay, rối ấn nàng vào lòng.

Những năm qua, thân hình và vẻ ngoài của Thái Chi không thay đổi gì. Cơ thể lả lướt vô cùng mềm mại nằm trong ngực hắn, giống như một con mèo nhỏ đang ngủ say.

Nàng không bị thương nặng lắm, nhưng toàn thân suy yếu lạ thường, hiển nhiên là nàng đã chiến đấu tới tia lực lượng cuối cùng.

Hai tay chậm rãi ghìm chặt, Vân Triệt cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, một mực im lặng nhìn thật lâu mới ngẩng đầu nói: “Thái Sơ Long Đế, bản Ma Chủ sẽ không quên trọng ân của các ngươi.”

Trong trận chiến hôm này, lực lượng hạch tâm của Thái Sơ Long Tộc suy yếu hơn phân nửa, Thái Sơ Long Đế thì càng toàn lực bảo vệ cho an nguy của Thái Chi. Cho dù là chuyện nào, đối với hắn đều là trọng ân.

“Không sao.” Thái Sơ Long Đế nói: “Đối xử tử tế với chủ của ta là được.”

“Ừ.” Vân Triệt thản nhiên lên tiếng trả lời. Thái Chi là thê tử của hắn, việc này không cần phải hứa hẹn thêm cho thừa làm gì.

Trên người của Thái Sơ Long Tộc có Ma Ấn do bị Kiếp Thiên Ma Đế trồng. Hắn mà lấy Hắc Ám Vĩnh Kiếp thì cũng có thể giải trừ nó được.

Chẳng qua, Vân Triệt chỉ do dự trong thời gian cực kì ngắn ngủi, cuối cùng vẫn không đề cập đến.

Lúc này, chiến trường dần dần bình tĩnh lại, đã không còn tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng hay những tiếng thân thể bị xé rách nghe nhói lòng nữa, chỉ còn từng tiếng thở dốc vô cùng nặng nề và tiếng vang của những tiếng rống phát tiết đầy hỗn loạn.

Sương máu trong không khí không còn trở nên nồng nặc hơn nữa, ngược lại còn dần dần tản đi theo từng ngọn gió tanh.

Vân Triệt ôm Thái Chi xoay người. Máu nhuộm đỏ cả một vùng đất, màn cách thức tàn sát tối cao trong lịch sử Thần Giới đã bế mạc.

Nhanh tới mức khó tin.

Khô Long, Long Thần, Long Quân, Chủ Long của Long Thần Giới chết sạch, lại có tám chín phần là không được toàn thây bởi vì sự oán hận và phẫn nộ tột độ của Huyền giả Bắc Vực.

Ly Long, Hủy Long cũng không còn chút Long tức nào.

Các Vạn Tượng Thần Chủ lại kiên trì lâu nhất, cuối cùng bị ba bên Bắc Vực, Kỳ Lân, Thanh Long liên hợp tàn sát, cũng không còn sót lại chút gì.

Lúc này, hình rồng khiến người khác khiếp sợ trên trời cũng im lặng biến mất, khiến trời cao và mặt đất cũng ngừng run rẩy, có thể tạm nghỉ ngơi.

Nếu lúc này có người tới, bất luận thuộc chủng tộc nào hay thuộc tầng nào, đều vĩnh viễn không thể tin rằng đống xương chất thành núi hay đầm máu này lại đều thuộc về Thần Đế Thần Chủ của cương giới Tây Vực.

Việc Nam Minh Thần Giới bị hủy diệt chỉ trong một buổi sáng khiến cả thế giới kinh hồn.

Cũng trong một buổi sáng ngắn ngủi này, chiến trường vốn nên là long uy che trời, đủ để quét ngang vạn giới lại chỉ vì một cái giơ tay của Vân Triệt mà biến thành bãi đồ long gây chấn động lịch sử một triệu năm của Thần Giới cùng với vô số đời sau.

Chúng rồng của Tây Vực, trừ Thanh Long Tộc tạm thời được đặc xá ra thì chỉ còn mỗi thân thể của Long Bạch còn đang ngọ nguậy.

Cái chết của hắn phải do Ma Chủ phán quyết, dù các Huyền giả Bắc Vực có mất trí hay điên cuồng đến đâu thì cũng sẽ không đi chạm vào hắn.

Còn có một người khác vẫn còn sống.

Bịch!

Một cơ thể vô cùng tàn tạ, gần như nhìn không ra hình người bị đá tới.

Vân Triệt nghiêng người nhìn sang… Ngũ quan người này bị hủy cả, tứ chi nát bấy, thịt lòi ra ngoài miệng vết thương, xương gãy nhiều nơi, đã hoàn toàn không phân biệt được tướng mạo.

Nhưng một luồng khí tức nhỏ yếu như tơ nhện của hắn ta khiến hắn lập tức nhận ra, đống thịt vụn trước mắt rõ ràng là Trụ Hư Tử.

Chẳng những sinh cơ của hắn chưa hết, vẫn chưa hôn mê, thậm chí một con mắt nửa mở của hắn vẫn còn giữ lại thị giác. Lúc bị đá đến trước mặt Vân Triệt, thân thể hắn run lên kịch liệt, trong cổ họng cũng phát ra những tiếng ma sát mơ hồ.

Vân Triệt rũ mắt nhìn hắn, khí tức quanh người hơi hơi xao động.

Cho dù Trụ Hư Tử có thê thảm đến không thể thê thảm hơn, mối hận trong lòng hắn vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Diêm Tam sau lưng hắn nhìn mặt đoán ý, vội vàng bước lên, ân cần vươn đôi tay khô ra: “Chủ nhân, để lão nô bảo vệ…”

Vân Triệt: “Cút.”

Chân của Diêm Tam lập tức rụt về như bị điện giật.

Diêm Nhất thấp giọng mắng: “Đầu óc của ngươi bị đánh đến nỗi tàn phế rồi hả! Nữ nhân của chủ nhân mà ngươi cũng dám đụng!”

“Huyền khí cũng không được sao?” Diêm Tam hơi tủi thân hỏi.

“Không được!” Diêm Nhất và Diêm Nhị hai miệng một lời.

“...” Diêm Tam xấu hổ cúi đầu.
Hết chương 1974.
Bình Luận (0)
Comment