Cũng đưa cho Diêm Ma Giới một tự do và tự ngã hoàn hoàn chỉnh chỉnh trong tân sinh và thế giới mới trong tương lai.
Diêm Vũ đưa tay nhận lấy Diêm Ma Độ Minh Đỉnh. Hai má nàng run run, bờ môi không nhịn được cắn chặt, lại cắn chặt… Sau khi thu hồi Diêm Ma Độ Minh Đỉnh, tâm trạng của nàng giống như vỡ đê, bỗng dưng ôm lấy Vân Triệt, chôn đầu trong ngực hắn gào khóc nức nở.
“Ơ…” Vân Triệt hai mắt trừng lớn, thân trên ngửa ra sau, hai tay cũng vô thức giơ lên… nhưng tiếng gào khóc bên tai quá xé lòng, cuối cùng hắn vẫn không đẩy nàng ra.
“~!@#$%...” Cảm giác cảm động trong lòng Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức hóa thành lửa giận bùng nổ, nàng quay mặt qua chỗ khác, nghiến răng lẩm bẩm: “Cẩu nam nhân!”
Dưới móng quỷ của Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam, Khô Long và Long Thần cuối cùng cũng đã tuyệt mệnh. Bọn họ vẩy máu rồng trên tay, sau đó nhìn về phía Vân Triệt… toàn thân họ đồng thời run lên, hai mắt trừng to đến mức suýt rớt ra ngoài.
Má ơi…
Chẳng lẽ đứa chắt chắt chắt chắt chắt chắt… chắt gái này cũng muốn tổ tông phải coi nó như bề trên?
Sau lưng họ, ở dưới chân, xác rồng và xương rồng vỡ rơi đầy đất.
Năm Khô Long, bảy Long Thần chết không oanh liệt, không phô trương dù chỉ một chút, giống như mấy con chó hoang bị đánh chết ở ven đường.
Uy danh vô thượng trong cả triệu năm của Long Hoàng, Khô Long, Long Thần… bị hủy hoại không còn chút gì chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi.
Long Thần Nhất Mạch mà còn có hậu duệ thì chắc chắn người đó cũng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để mai táng đoạn lịch sử cực kỳ nhục nhã này.
Chiến trường phía Tây thì huyết tinh thảm thiết hơn nhiều.
Cảm xúc huyền giả Bắc Vực cần phát tiết đâu chỉ là cơn giận và hận của hôm nay. Nó còn bao gồm cả cảm giác u ám, tuyệt vọng, chua xót, thống khổ, oán hận… trong cả hơn triệu năm qua.
Chịu sự áp chế từ linh hồn Long Thần và không bị nó áp chế, đó tuyệt nhiên là hai thế giới khác nhau. Cưỡng chế biến chiến trường vốn nên chém giết lẫn nhau thành lò sát sinh gần như một bên tàn sát.
Ma huyết thiêu đốt đầy tàn bạo. Bây giờ, những Long Quân phóng thích ra Long uy làm bọn họ tuyệt vọng khi nãy lại toàn bộ biến thành những con sâu bệnh mặc cho bọn họ làm thịt.
Bọn họ hung hăng đập ngã từng Long Quân, Chủ Long một. Ma khí hắc ám điên cuồng bắn vào rồi xuyên qua người bọn họ… có người thậm chí còn chưa hết hận ý, dùng tay đi xé rách, dùng răng để cắn nát.
Ly Long Tộc và Hủy Long Tộc tận mắt nhìn thấy Ly Long Đế và Hủy Long Đế chết thảm, ngay cả niềm tin cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan vỡ. Mà phía trước bọn họ là huyền giả Bắc Vực hung ác như quỷ, phía sau là Thanh Long Tộc quyết tuyệt đâm sau lưng…
Quả thực là còn thê thảm hơn Long Thần tộc mấy lần.
Không phải bọn họ không thể chấp nhận cái chết, nhưng sao họ có thể chết một cách đầy bi ai, chết như một con súc vật không hề có sức lực để vùng vẫy như thế được.
Bọn họ buông hết thảy tôn nghiêm, dùng hết sức để cầu xin sự tha thứ, nhưng chỉ đổi lại những móng ma nhuốm máu không chút do dự vào không đành lòng của đối phương.
Vạn Tượng Thần Tộc có chút sức phản kháng bị chúng Kỳ Lân hành hạ gào khóc thảm thiết. Các Thần Chủ cường đại ngày thường muốn chết cũng khó, bây giờ chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã phơi thây hơn nửa.
Mỗi một cái hô hấp, mỗi một cái nháy mắt đều có vô số máu rồng phun ra, khiến cả một bầu trời của Thần Vực đổ nát đều nhuốm thành màu máu đen tối.
Sương máu trong không khí càng ngày càng dày hơn, mỗi lần hít vào đều giống như có vô số máu rồng tràn vào phổi.
Long Bạch nằm trên mặt đất, bên tai là tiếng đồng tộc kêu thảm ngút trời, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai để ý đến hắn.
Đường đường là Long Hoàng mà lại như chiếc giày rách bị vứt bên kênh, không ai thèm quan tâm.
Long Bạch sống cả ba triệu năm trăm ngàn năm rồi, một ngày mười hai canh giờ, đối với sinh mạng của hắn thì cũng chỉ là cái chớp mắt. Nhưng lúc này, một cái nháy mắt lại dài như cả nghìn năm vậy.
Mắt thấy tổ tiên Khô Long do hắn đánh thức bị tàn sát hết, mắt thấy toàn bộ Long Thần đã chết thảm, bên tai là tiếng rồng gào vô cùng bi thảm của Long Quân Chủ Long…
Chỉ là, hắn thà mình chết ngay lập tức còn hơn, ít nhất không cần chịu sự dày vò trên cả thân thể và linh hồn như vậy.
Nhưng vẫn không có ai tới giết hắn, cho dù là một phàm linh vô danh bình thường hắn không thèm để mắt tới.
Mà Vân Triệt - người hắn hận vô cùng, lại đang ở trên bầu trời, ngạo nghễ thừa nhận mọi sự ngưỡng vọng và kính nể của mọi người.
Không công bằng…
Ta là Long Hoàng, lịch thế ba trăm năm mươi ngàn năm, cũng tu huyền tu tâm tu hồn ba trăm năm mươi ngàn năm, mới trở thành Hoàng của một đời.
Mà hắn, một tên đời sau nhỏ bé chỉ mới được nửa giáp, chỉ bằng một phần vạn nhân sinh của ta… vậy mà lại làm ta thất bại và nhục nhã đến vậy, lật tay cái là phá hủy Long Thần Nhất Mạch đứng đầu thế gian cả triệu năm…
Truyền thừa của Tà Thần, di sản của Ma Đế. Được Long Thần ban cho, thậm chí ngay cả Thần Hi…
Vì sao… vì sao những thứ người khác dùng mọi cách cũng không cầu được lại bị hắn ta lấy đi một cách dễ như trở bàn tay…
Vì sao thiên đạo lại bất công như vậy!
Vì sao vận mệnh lại nực cười như thế!!
Vì… sao…
Hắn giãy dụa, rốt cuộc đứng lên được một chút, nhưng chỉ vừa thẳng người liền lại quỳ xuống ngay lập tức, ngay cả phần thân trên cũng không thẳng lên được chút nào.
Hắn đâu chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, các cơ quan nội tạng và kinh mạch trong người hắn đã sớm bị hắc ám cắn nuốt và bị lửa đốt cháy mất bảy tám phần rồi. Nếu không phải lực sinh mệnh của hắn vô cùng mạnh mẽ, hắn đã chết trên trăm ngàn lần từ sớm như những sinh linh khác rồi.
Trên bầu trời, Diêm Vũ dần dần hết khóc, bối rối rời khỏi ngực của Vân Triệt. Nàng không kịp xóa đi vệt nước mắt trên mặt, cúi đầu nói với vẻ lo sợ không yên: “Xin… xin lỗi Ma Chủ, Diêm Vũ mạo phạm.”
Vân Triệt lắc đầu, mỉm cười nói: “Khóc được là tốt rồi.”
“...” Diêm Vũ đưa tay lau mặt, trong mắt đầy sự kiên nghị: “Ma Chủ yên tâm, đệ tử Diêm Ma như ta không yếu ớt tới vậy. Diêm Vũ cam đoan với Ma Chủ, không quá chục ngàn năm, Diêm Ma sẽ tái hiện vinh quang ngày xưa, trở thành lưỡi dao ma sắc bén nhất, cũng trung thành nhất trong tay Ma Chủ!”
Hết chương 1973.