Lời nói của Thương Thích Thiên không khỏi khiến sắc mặt của mọi người trở nên quái dị, khóe miệng giật giật.
“Hừ,” Giọng điệu của Trì Vũ Dao bỗng dưng lạnh lùng hẳn đi: “Thích Thiên Thần Đế, ngươi vờ vịt cũng được, nhưng việc bôi nhọ thanh danh của Ma Chủ thì không thể nào tha thứ được.”
Thương Thích Thiên lập tức quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng nói: “Thích Thiên không dám, chẳng qua bên Thập Phương Thương Lan Giới… xin Ma Hậu chỉ điểm rõ ràng.”
Ánh mắt Vân Triệt lướt qua đó, hắn cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc Trì Vũ Dao muốn làm gì với Thập Phương Thương Lan Giới. Trước đó nàng cũng không hề âm thầm nói trước với hắn bất cứ điều gì, chắc chắn là không muốn hắn cự tuyệt ngay trước mặt.
Mà lúc này, ánh mắt của hắn đột nhiên đông cứng lại, nhìn chằm chằm về phía đông nam.
Một luồng khí tức đáng gờm cuốn theo mây gió đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh tiếp cận nơi này.
Số lượng không đến một trăm người, những cảnh giới của ai nấy đều đạt đến Thần Chủ cảnh, hơn nữa trong đó trong có hai vị Thần Đế dẫn đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn sẽ là một thế lực đáng sợ có thể tung hoành ở bất cứ thứ nguyên nào.
Nhưng luồng khí tức bàng bạc mạnh mẽ đến kỳ lạ này lại mang theo vẻ vội vã và hoảng loạn, càng tới gần, vẻ hoảng loạn trong đó lại càng thêm nồng đậm, dường như đang lao vào vực thẳm hắc ám không biết sẽ sống hay là chết.
Hiên Viên Giới, Tử Vi Giới.
Mặc dù một ngày đã trôi qua, nhưng Long huyết nồng đậm kia vẫn khiến con người ta cảm thấy như xuyên thấu tim gan. Hình ảnh xác Long Thần chất chồng như núi và đầu Long Hoàng treo cao kia suýt thì khiến lục phủ ngũ tạng của bọn họ như ứa máu, đôi chân ai nấy đều run lẩy bẩy như sốt rét, không tài nào ngừng lại được.
Bịch!
Mặc dù khoảng cách còn rất xa, nhưng hai vị Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế dẫn đầu đều đã không hẹn mà cùng nặng nề quỳ gối xuống nền đất, lớn tiếng hét lên: “Hiên Viên cứu viện chậm trễ, xin Ma Chủ Ma Hậu trách tội… May thay thần uy của Ma Chủ và Ma Hậu che trời, bình an vô sự, dẫm đạp chư giới Tây Vực, loại bỏ tai ương… họa thế Yêu Long, từ này chư thiên vạn giới đều nằm trong lòng bàn tay Ma Chủ Ma Hậu, uy danh này chắc chắn rung chuyển biết bao thời đại, hồng phúc tề thiên!
Thỉnh tội, ca ngợi. Nhưng… trong giọng nói của hai đế vương này lại mang một cơn run rẩy càng ngày càng mãnh liệt.
Bởi lẽ chỗ mà bọn họ vừa quỳ xuống kia chỉ cách cái đầu đang bị treo lên của Long Bạch chưa tới ba dặm.
Đám Thần Di giả và Thần Chủ trưởng lão phía sau Hiên Viên và Tử Vì cũng ào ào quỳ xuống đất, không dám thể hiện ra tư thế kiêu ngạo thường ngày.
Toàn bộ Long Thần Giới, toàn bộ Thần Chủ của bốn vương giới Tây Vực đều chôn thân ở đây… Tin tức này đáng sợ đến mức khiến bọn họ không dám tin một chút nào.
Đôi mắt ma mị của Trì Vu Dao khẽ liếc một cái, ánh nhìn sắc lạnh chầm chậm quét qua người bọn họ: “Các ngươi tới đúng lúc thật đấy.”
Đồng tử của Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế giãn lớn, cả người co rúm lại. Đầu của Hiên Viên Đế cúi rạp xuống, dường như cả người sắp dính vào cả mặt đất: “Quả thật hành động Long Hoàng… à không, của Yêu Long Tây Vực quá đột ngột, sau khi bọn ta nhận được tin tức thì đã dốc sức chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây. Nhưng không ngờ thần uy của Ma Chủ và Ma Hậu lại đạt đến mức chỉ dùng thời gian vỏn vẹn một ngày để tiêu diệt Yêu Long kia.”
Tử Vi Đế cũng hoảng hốt nói: “Ngày mà Nam Minh bị hủy diệt, bọn ta đã cam tâm tình nguyện hiến thân làm thuộc hạ dưới trướng Ma Chủ. Lòng trung thành này được trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ. Nhưng… nhưng lần này bọn ta lại cứu giá chậm trễ, làm việc tắc trách, không còn lời gì để chối cãi, xin cam chịu sự trừng phạt của Ma Chủ.”
Hai vị Thần Đế khom lưng uốn gối quỳ rạp trên nền đất than thở khóc lóc, đâu còn chút uy nghi của bậc đế vương… Sắc mặt của mỗi Thần Di giả và trưởng lão sau lưng bọn họ để hiện lên vẻ rối rắm, phức tạp.
Trước đó, việc hai vị Thần Đế phải nhẫn nhục cúi đầu chỉ do tình thế ép buộc. Nhưng giờ đây cục diện đã hoàn toàn khác biệt. Lúc đó là nhục nhã mà khuất phục, tới bây giờ lại trở thành một lựa chọn khôn ngoan mà may mắn.
Trong trận chiến giữa Bắc Vực và Tây Vực, bọn họ lựa chọn việc bàng quan, không giúp Vân Triệt, cũng không giúp Long Bạch. Tới giây phút này, dù cho Vân Triệt kết tội bọn họ thì đó cũng chẳng phải là một tội nghiệt ngập đầu gì cả.
“Ma Chủ,” Trì Vũ Dao hỏi: “Xử lý bọn họ như nào đây?”
Vân Triệt nhướn mày, lạnh lùng nói: “Có ích thì giữ lại, vô dụng thì giết!”
“Có ích! Có ích!!” Lời nói của Vân Triệt khiến hai vị Thần Đế kia như bị điện giật, cả hai tranh nhau thốt lên: “Trên dưới Hiên Viên Giới nguyện nghe theo phó thác của Ma Chủ, quyết không màng sống chết, quyết không oán không hận!”
“Dòng dõi Tử Vi nguyện dâng hiến sự trung thành muôn đời ngàn đời với Ma Chủ!”
“Hiên Viên, Tử Vi, các ngươi nghe đây.” Trì Vũ Dao điềm nhiên mở miệng, khi lời đầu tiên tràn ra khỏi đôi môi kia, giọng nói của hai Thần Đế bỗng im bặt: “Ta cho các ngươi thời gian năm tháng để tiếp tục quét sạch tàn dư của Nam Minh, đồng thời khiến tất cả Giới Vương của thượng vị Tinh Giới ở Nam Thần Vực chủ động tới quỳ gối nguyện thề trung thành trước mặt Ma Chủ.”
Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế ngẩng đầu lên, gương mặt không ngừng run rẩy.
“Nếu như làm xong hết mọi việc trong vòng năm tháng thì các ngươi sẽ được sống sót. Nếu như không làm xong thì… hừ, kẻ vô dụng là kẻ có tội, vậy thì chẳng còn lý do gì để giữ lại nữa.”
Trong vòng năm tháng… tất cả thượng vị Tinh Giới của Nam Vực… trong lòng Hiên Viên Đế và Tử Vi Đế thầm than khổ, da đầu run lên, nhưng bọn họ không dám nói nửa lời cò kè mặc cả, chỉ đành ngoan ngoãn đồng ý: “Tiểu Vương nhận lệnh, chắc chắc ta sẽ dốc sức hoàn thành tốt việc này.”
“À đúng rồi.” Trì Vũ Dao tiếp tục nói: “Nếu như gặp phải khúc xương nào khó nhằn thì không cần phải lãng phí thời gian, cứ thẳng tay đập nát là được.”
“Nhưng mà các ngươi phải nhớ lấy, Ma Chủ đã từng cứu lấy cả Thần Giới, nhưng cũng lại bị chính Thần Giới phản bội. Giờ đây Ma Chủ quân lâm thiên hạ, đáng lẽ phải trút bỏ oán hận lên chư giới, nhưng hắn lại lựa chọn việc dùng tấm lòng nhân ái để thiên hạ được bình an. Mà những kẻ ngu muội, những Tinh Giới dốt nát cứng đầu kia lại chẳng hề biết ơn mà còn muốn làm loạn đi ngược lại với số mệnh, các ngươi không thể nhắm mắt làm ngơ được cũng chỉ vì duy trì hòa bình của Nam Vực mà thôi. Bởi vậy việc lựa chọn ra tay thảo phạt không phải là ý của Ma Chủ, hiểu chưa?”
Hết chương 1989.