Tây Thần Vực, Long Thần Giới.
Một Long Thần Giới đã từng có chín Long Thần, bốn mươi ba Long Quân, ba trăm lẻ tám Chủ Long, hơn nữa còn có Long Hoàng trấn thủ và năm Khô Lâu tôn giả âm thầm bảo vệ từ trong bóng tối.
Đây là một thế lực mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy không thể nào rung chuyển nổi.
Vậy mà giờ đây, nơi này đã suy tàn đến mức không còn một Chủ Long nào sống sót.
Mà thời điểm địa vị bá chủ của Long Thần Giới sụp đổ, thì đó cũng chính là lúc nó sụp đổ hoàn toàn. Dưới ma lệnh tàn khốc tiêu diệt toàn bộ dòng dõi Long Thần của Vân Triệt, đừng nói là trở mình, ngay cả cơ hội thở một hơi cũng chẳng có.
Một vương giới không có Thần Chủ cũng hệt như một con hổ bị nhổ sạch nanh vuốt. Một con hổ tan xương nát thịt, uy danh vẫn còn đó, nhưng thực chất còn chẳng bằng một con chó sói.
Giây phút mà Thanh Long và Kỳ Lân lao đến dưới ma lệnh “thuận ta thì sống, chống ta thì chết”, Đế Ly, Hủy Long và Vạn Tượng đã không còn khả năng gom lại chút ý chí phản kháng nào nữa rồi, bọn họ không thể không chấp nhận khom mình quỳ gối.
Mà bên Long Thần Giới thì đơn giản hơn nhiều, Kỳ Lân Giới thẳn thắn bước vào tiếp quản nơi trung tâm tượng trưng cho cả Long Thần Giới, cũng là thánh địa tối cao của Thần Giới – Long Thần Vực.
Cả Tây Thần Vực đều đang chấn động và run rẩy.
Nếu như Vân Triệt hoặc Trì Vũ Dao mang theo sức ép tới đây, có lẽ chư giới Tây Vực cùng chung một kẻ thù sẽ tạm thời hình thành lên một chiến tuyến ý chí ngắn ngủi.
Nhưng giờ đây, trước mặt bọn họ lại là hai vương giới có danh tiếng tốt đẹp nhất Tây Thần Vực – Kỳ Lân Giới và Thanh Long Giới… Điều này không chỉ giáng một còn đả kích nặng nề vào ý chí, mà còn ảnh hưởng đến cả việc chấp nhận quy hàng của bọn họ. Vô hình chung, mọi thứ bỗng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Thời khắc Tây Vực vẫn đang hỗn loạn, bóng dáng của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đã xuất hiện ở Luân Hồi Cấm Địa từ trước đó.
Kết giới khổng lồ chắn ngang ngay trước mặt, trên đó còn tỏa ra khí tức của Long Thần. Nó mạnh mẽ tới mức có thể khiến người ta ở khoảng cách hàng vạn dặm cũng cảm thấy như hàng ngàn ngọn núi đang đè nặng trên người. Có thể tưởng tượng được Long Bạch đã đổ bao nhiêu công sức vào kết giới này.
Ánh mắt của Vân Triệt đờ đẫn một hồi lâu… Dù đã sẵn sàng đón nhận kết quả tồi tệ nhất từ sớm, nhưng trái tim hắn vẫn không khỏi đập dữ dội hơn gấp vài lần.
“Có thể mở ra được không?” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhếch môi, lôi hắn ra khỏi trạng thái ngơ ngác kia.
Vân Triệt bước lên phía trước một bước, tay trái là Phượng Hoàng Viêm, tay phải là Kim Ô Viêm. Hai ngọn lửa thần này đang dung hòa với hắc ám, giây lát sau đã hóa thành một ma viêm vĩnh kiếp vô cùng đáng sợ, mạnh mẽ đánh thẳng vào bức màn chắn Long Thần ngay trước mắt.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Âm thanh cắn xé linh hồn vang lên, hai tay của Vân Triệt chầm chầm vươn vào trong bức màn chắn, ánh mắt hắn tối xuống, hai bàn tay đang cháy rực lửa kia đột nhiên xé toạc kết giới ra.
Xoẹt!
Kết giới Long Thần bị xé toạc thành một vết rách dài, rìa vết rách ấy tiếp tục bị ma viêm vĩnh kiếp đang vặn vẹo kia cắn nuốt, chính điều ấy đã khiến nó mãi không tài nào khép lại nổi.
Đúng lúc này, Vân Triệt bỗng nhíu mày một cái.
Bóng dáng Thiên Diệp Ảnh Nhi lướt đi, xuyên qua vết rách trên màn chắn kia bước vào bên trong. Đến lúc nàng nhìn lại mới phát hiện Vân Triệt vẫn đang ở ngoài kết giới, dường như đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó.
“Sao thế?” Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
Vân Triệt cất bước, hắn bước vào bên trong màn chắn rồi đột nhiên nói: “Phía bên trên kết giới này luôn có Long hồn phụ thuộc của Long Bạch.”
Cùng với cái chết của Long Bạch, Long hồn quẩn quanh trên kết giới cũng nhanh chóng tan biến, nhưng dấu vết linh hồn vẫn còn sót lại trên đó đủ để Vân Triệt nhận ra một cách rõ ràng.
“Đây là điều bình thường thôi.” Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề kinh ngạc: “Muốn che dấu bí mật lớn tới như vậy, Long Bạch không thêm một Long hồn phụ thuộc phía bên trên kết giới mới là lạ.”
Hai hàng lông mày của Vân Triệt vẫn chưa hề giãn ra, sau một hồi trầm tư ngắn ngủi, hắn hỏi: “Thiên Ảnh, trên đời này có cách nào lặng lẽ đi qua kết giới phụ hồn được không?”
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn hắn một cái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo những gì ta được biết thì có lẽ có ba loại.”
“Loại thứ nhất, chính là Hoàn Hư Đỉnh của Trụ Thiên Giới, nó được gọi là món vũ khí không gian mạnh nhất trên đời này, xuyên qua nhiều tầng kết giới phụ hồn cũng không có vấn đề gì hết; loại thứ hai, chính là huyền kỹ không gian đặc thù ‘Thiều Hoa Tử Vi’ của Tử Vi Giới.”
“Chẳng qua đến ta cũng không chắc chắn việc Hoàn Hư Đỉnh có thể xuyên qua kết giới phụ hồn của Long Bạch mà không để lại dấu vết gì hay không, còn về ‘Thiều Hoa Tử Vi’, dường như đã hai mươi vạn năm rồi, chưa một ai của Tử Vi Giới có thể tu luyện thành công.”
“Loại thứ ba, đương nhiên chính là Càn Khôn Thứ trong tay Thủy Mị Âm. Là một chí bảo huyền thiên, nó được coi món thần khí không gian mạnh mẽ nhất không còn gì phải bàn cãi trong lịch sử của hỗn độn, đến cả việc dời sao đổi trăng mà nó còn làm được, việc xuyên qua một kết giới phụ hồn nhỏ bé chẳng đáng là gì.”
Cái ngày mà Vân Triệt nói tất cả sự thật cho Trì Vũ Dao biết, hắn cũng đã nói luôn cho cả Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Câu trả lời của Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề làm giảm bớt mối nghi ngờ trong lòng Vân Triệt, hắn hỏi: “Liệu Nguyệt Thần Giới có một loại bí pháp không gian nào tương tự như vậy không?”
Cuối cùng Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy, ta nhớ hình như ngươi đã từng nói rằng, việc Thần Hi đã chết là do Hạ Khuynh Nguyệt nói với ngươi. Ngươi đang nghi ngờ tại sao có kết giới phụ hồn do Long Bạch đích thân tạo ra để ngăn cách mà Hạ Khuynh Nguyệt vẫn biết được việc Thần Hi đã chết từ lâu?”
Vân Triệt: “…”
Hết chương 1994.