“Xin Ma Hậu hãy chọn người khác. Chỉ cần không phải là Xu Hòa, bất kể ai của Thương Lan này, Thích Thiên đều sẽ dốc sức phối hợp, cũng vĩnh viễn trung thành với Ma Chủ và Ma Hậu.”
Trì Vũ Dao nheo đôi mắt lại, u quang tràn ra, nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Ha ha, kỳ lạ thật đấy, với một kẻ thông minh như Thương Thích Thiên ngươi, thứ càng để ý thì đáng lẽ càng phải cố gắng thể hiện rằng bản thân không thèm để ý chứ, giờ đây ngươi làm như vậy thì khác nào phơi bày toàn bộ điểm yếu ngay ra trước bản Hậu đây?”
Thương Thích Thiên chậm rãi ngẩng đầu rồi nóng: “Kẻ nào tự cho là thông minh trước mặt Ma Hậu mới là kẻ ngu xuẩn nhất.”
“Vậy ngươi đoán xem, bản Hậu có thay đổi ý định hay không?” Thương Thích Thiên còn chưa kịp mở miệng, Trì Vũ Dao đã thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải trả lời, ngươi cũng biết việc mà bản Hậu đã quyết định thì sẽ không thay đổi nữa, thứ ngươi muốn không phải là bản Hậu đổi ý, mà là một lời hứa hẹn.”
“Phải.” Thương Thích Thiên không hề phủ nhận, quả thật ở trước mặt Trì Vũ Dao, che giấu bất cứ tâm cơ gì trong lòng cũng đều là một hành động ngu muội: “Thích Thiên không dám xin lời hứa hẹn này từ phía Ma Chủ, chỉ có thể cầu xin Ma Hậu thành toàn! Từ nay về sau, chắc chắn Thích Thiên sẽ trung thành làm thuộc hạ của Ma Chủ và Ma Hậu, đến chết cũng không hai lòng.”
“Hừ, hai chữ ‘trung thành’ này, nào đâu nói suông được như vậy.”
Bóng hình Trì Vũ Dao chợt lóe, nàng lướt qua người Thương Thích Thiên, chầm chậm bước ra khỏi đại điện, âm thanh ma mị phát ra từ phía sau lọt vào tai Thương Thích Thiên: “Nếu như không có sự tồn tại của Thương Xu Hòa thì sao bản Hậu yên tâm trọng dụng ngươi được đây.”
“Nhưng trái lại, vì để ngươi tận tâm làm việc, trung thành hầu chủ, tự khắc Thương Xu Hòa cũng phải được sống tốt. Quang Minh Huyền Lực của Ma Chủ sẽ ban cho nàng một cuộc sống mới, thoát khỏi nỗi đau bệnh tật mà cả đời này phải gánh chịu, còn có thể tiếp nhận Thần Lực Thương Lan một cách hoàn hảo.”
“Trước giờ Ma Chủ chưa từng coi khinh hay bắt nạt nữ tử, ngươi không cần phải lo lắng về việc nàng sẽ phải chịu tổn thương. Còn về việc nàng có thể lấy được địa vị như thế nào bên cạnh Ma Chủ thì phải xem bản lĩnh của nàng ta rồi. Cho dù nàng vô dục vô cầu, chỉ riêng việc ngạo nghễ mà đứng trên nhìn xuống cả thiên hạ thì cũng tốt hơn trước kia rất nhiều rồi.”
Thương Thích Thiên xoay người trong tư thế quỳ, tầm mắt của hắn vẫn không hề có bóng dáng của Trì Vũ Dao.
Nhưng hắn vẫn liên tục dập đầu rồi run rẩy lên tiếng: “Đa tạ Ma Hậu thành toàn.”
Ma uy, uy hiếp, ràng buộc, ơn nặng… Thương Thích Thiên tự biết rằng bản thân, một kẻ đã từng Thích Thiên Thần Đế, giờ đây đã không tài nào thoát nổi ma trảo của Trì Vũ Dao nữa rồi. Quãng đời còn lại của hắn chỉ có thể tận tâm tận lực phục vụ Vân Triệt, không lòng không được phép tồn tại những suy nghĩ dơ bẩn nào khác.
…
Vài ngày sau, tất cả huyền hạm hắc ám đều bay lên, chở theo tất cả huyền giả Bắc Vực quay trở về phía Bắc Thần Vực.
Đại quân hắc ám này đã theo chân Vân Triệt bước ra khỏi Bắc Thần Vực, thế mà giờ đây chỉ còn lại ba Diêm Tổ, Trì Vũ Dao và chín Ma Nữ ở bên cạnh hắn.
“Tiếp đến các ngươi định đi đâu đây?” Mộc Huyền Âm hỏi.
“Đương nhiên là Long Thần Giới.” Trì Vũ Dao khẽ cười rồi nói: “Là một vương giới đứng đầu xưng hùng xưng bá Thần Giới suốt một triệu năm, sao lại không đi vơ vét cho được cơ chứ.”
“Kỳ Lân Đế, lần này phải để ngươi làm người xấu rồi. Công việc béo bở tới như vậy, ngươi chỉ cần giấu riêng một đến hai phần cũng đã là một khối tài sản cực kỳ lớn, ta tin chắc Kỳ Lân Đế sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Kỳ Lân Đế vội vàng nói: “Không dám, không dám. Một cọng cỏ hay một ngọn cây trên đất Long Thần Giới đều phải về tay Ma Chủ, lão hủ nào dám động tới.”
“Huyền Âm, ngươi đi cùng ta, sẽ không lâu đâu, sau đó ta sẽ cùng ngươi về Ngâm Tuyết Giới.” Vân Triệt định nghiêng người về phía Mộc Huyền Âm theo bản năng… nhưng ngay lập tức lại bị Thiên Diệp Ảnh Nhi kéo lại.
“Không,” Mộc Huyền Âm lắc đầu: “Băng Vân đã đau lòng biết bao năm, mà ta lại chưa từng xuất hiện để gặp lại nàng, giờ đây mọi chuyện tạm thời xong xuôi, ta phải lập tức quay về để nàng yên tâm.”
“Vậy… Thái Chi, ngươi…”
“Ta muốn quay về Tinh Thần Giới một chuyến.” Thái Chi khẽ nói, trong tay nàng cầm một chiếc hộp bằng ngọc, trong đó chứa đựng chút xương máu và huy hoàng còn sót lại của sáu Tinh Thần: “Mà bên Thái Sơ Long tộc, ta cũng phải để cho bọn chúng quay trở về.”
“Mị Âm, ngươi…”
“Mấy ngày nay cha ta liên tục truyền âm mấy chục lần, ta muốn đưa tỷ tỷ về Lưu Quang Giới trước đã, nếu không cha ta sẽ lo lắng chết mất.” Thủy Mị Âm lặng lẽ lè lưỡi một cái.
Vân Triệt: (?_?)
Trong hoàn cảnh nguy hiểm, dù ngoài sáng hay trong tối, các nàng đều không muốn rời khỏi Vân Triệt nửa bước. Nhưng bây giờ thế gian đã không còn một thế lực nào có thể uy hiếp đến Vân Triệt nữa rồi, cuối cùng các nàng cũng có để buông bỏ mọi áp lực trong lòng xuống.
“Thần Đế,” Thiên Diệp Bỉnh Chúc nói: “Nguyên khí của ngươi bị tổn thương nặng nề, ngươi cần phải nhanh chóng tĩnh dưỡng, bọn ta sẽ hộ tống ngươi trở về Phạm Đế Thần Giới.”
“Không,” Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói: “Ta sẽ tới Long Thần Giới với Ma Chủ. Ở bên cạnh Ma Chủ, ta sẽ hồi phục nhanh hơn, các ngươi không cần lo lắng chuyện đó nữa đâu.”
“Ừm.” Thiên Diệp Bỉnh Chúc chỉ đành tuân theo.
“Hãy chôn thi thể của Cổ Bá ở Phạm Thần Lăng, còn nữa…” Giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên trầm xuống, nàng thờ ơ liếc mắt về phía Thiên Diệp Vụ Cổ phía xa xa: “Chăm sóc tốt cho cả lão già ấy nữa.”
“Thần Đế yên tâm.” Một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt của Thiên Diệp Bỉnh Chúc.
Không bao lâu sau, từng luồng khí tức phân tán theo nhiều hướng khác nhau.
Khói bụi khắp các giới không còn lơ lửng một cách hỗn loạn nữa mà lặng lẽ lắng xuống. Chẳng qua đám khói bụi mịt mù này đang dần nhuộm lên màu sắc của hắc ám mà thôi.
Không ai dám đoán trước tương lai của Thần Giới.
Hết chương 1993.