Trì Vũ Dao cong cong đôi mắt, đôi môi anh đào vẽ ra một đường cong xinh đẹp: “Lời nói này của Ma Chủ khiến thần thiếp không dám nhận. Một đế vương thành công phải là một người am hiểu tài dùng lời lẽ điều khiển lòng người nhất. Còn thần thiếp, chẳng phải cũng là kẻ bị không chế dưới tay Ma Chủ hay sao?”
“…” Vân Triệt nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia của Trì Vũ Dao, trước mắt bỗng nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, hắn đưa tay ra trong vô thức định chạm vào gò má kia của nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện đột nhiên vang lên giọng nói của Họa Cẩm: “Chủ nhân, Thương Thích Thiên cầu kiến.”
Bàn tay Vân Triệt bỗng đông cứng lại giữa không trung, hắn lập tức xoay người ra phía sau rồi buông thõng tay xuống: “Ta ra ngoài xem một chút.”
Hắc bước ra khỏi Càn Khôn Long Thành, rảo bước giữa đám huyền giả hắc ám, ai nấy đều cách xa xa quỳ bái hắn rất lâu. Hắn không biết được tương lai sau khi chính thức trở thành đế vương của cả một Thần Giới, trong lòng của đám huyền giả chư giới sẽ nghĩ thế nào về hắn, nhưng ít nhất phía Bắc Vực vẫn sẽ trao cho hắn tin và sự trung thành ngoài sức tưởng tượng… hơn nữa điều ấy còn sẽ kéo dài xuyên suốt biết bao thế hệ.
“Đạo Khải.” Hắn gọi một tiếng.
Bóng dáng Phần Đạo Khải nhanh chóng tới gần, hắn ta cúi người nói: “Ma Chủ có gì căn dặn.”
Vân Triệt phất tay, một viên câu ngọc lóe lên hắc quang u ám xuất hiện, lơ lửng trước con ngươi run rẩy của Phần Đạo Khải.
“Đây là Phần Nguyệt Ma Quỳnh Ngọc, đã đến lúc trả lại cho Phần Nguyệt rồi.” Vân Triệt nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói: “Lực lượng cốt lõi của Phần Nguyệt đều đã ngã xuống, giờ đây gánh nặng khôi phục lại sẽ đổ lên vai ngươi.”
Phần Đạo khải kích động vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy thứ cốt lõi được truyền thừa của Phần Nguyệt, hắn ngơ ngác một hồi lâu, sau đó mới nặng nề quỳ xuống, run rẩy nói: “Chắc chắn trước khi Đạo Khải nhắm mắt xuôi tay, ta sẽ để Ma Chủ được nhìn thấy một Phần Nguyệt hoàn chỉnh một lần nữa.”
“Một người kế thừa hoàn hảo Phần Nguyệt Thần Lực chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Phần Nguyệt ngày nay không còn thích hợp với việc chờ đợi lâu dài và không chắc chắn như vậy nữa rồi. Ngươi hãy tìm kiếm một vài người có huyết mạch Phần Nguyệt thuần khiết nhất, thiên phú thượng thừa nhất, ta sẽ đích thân giúp cơ thể của bọn họ dung hợp với Phần Nguyệt Thần Lực.”
“Về phần còn lại, phải xem sự nỗ lực của bọn họ… và cả tạo hóa Phần Nguyệt của bản thân họ nữa.”
Phần Đạo Khải muôn phần kích động, hắn liên tục dập đầu rồi nói: “Phần Nguyệt… đa tạ ân điển của Ma Chủ! Đa tạ ân điển của Ma Chủ!”
“Đi đi.”
Phần Đạo Khải lui người rời đi, nước mắt tuôn đầy gương mặt già nua.
“Diêm Vũ.” Vân Triệt lại gọi một tiếng.
Chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi sau khi Vân Triệt thi triển Thần Lực Quang Minh, vết thương ngoài của Diêm Vũ đã không còn vết tích gì, đến cả vết thương bên trong cơ thể cũng đã hồi phục đến sáu phần. Mà cùng với sự ra đi của Diêm Thiên Hưu, dường như nàng lập tức trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
“Ma Chủ.” Nàng đứng trước mặt Vân Triệt, cung kính cúi đầu hành lễ.
Vân Triệt chầm chậm duỗi tay đến trước mặt Diêm Vũ, trong lòng bàn có một khối ngọc vỡ màu đen như mực, chỉ lớn chừng nửa móng tay út.
Sau một phút giây khó hiểu ngắn ngủi, Diêm Vũ đột nhiên như bị điện giật, hai tay nàng bụm môi, nỗi bi thương mà nàng đã cất chứa vào sâu thẳm kia đột nhiên bùng lên trong đôi con ngươi kiên nghị, nước mắt cứ ứa ra.
“Ta đã tìm kiếm mấy ngày rồi mà chỉ tìm được mỗi thứ này.” Vân Triệt chậm rãi nói: “Bên trên vẫn còn sót lại một chút khí tức của hắn. Ta định giữ lại bên người để làm kỷ niệm, nhưng… nó vốn thuộc về ngươi.”
Miếng ngọc vỡ nho nhỏ này chính là một phần của khối ngọc đen kịt mà Diêm Thiên Hưu hay đeo bên hông.
Diêm Thiên Hưu tự thiêu đốt cơ thể và linh hồn của bản thân, lúc chết đã hóa thành một đám tro bụi màu đen. Mà ngay sau đó, đám tro bụi ấy còn bị Bạch Hồng Long Thần tức giận thổi bay, giờ đây không còn lại chút da thịt hay xương cốt nào.
Mà mảnh ngọc vỡ này chính là thứ cuối cùng mà hắn để lại.
Diêm Vũ vươn tay đón lấy, ôm vào lòng, mãi không thốt lên lời.
Mấy ngày nay nàng điên cuồng tìm kiếm, nhưng đến cả một góc nhỏ trên y phục cũng chẳng thấy đâu… mà mảnh ngọc vỡ này đã theo phụ thân nàng biết bao năm, trên đó vẫn còn chút khí tức của phụ thân nàng, đây cũng là niềm an ủi và ký thác quan trọng nhất dành cho nàng.
“Chắc chắn Diêm Ma Giới ngày nay là thời điểm điêu tàn nhất trong lịch sử. Với ta mà nói, gánh nặng như vậy đè nặng nên vai một nữ tử như ngươi quả thật quá tàn khốc. Nhưng ngoài ngươi ra thì…”
“Ma Chủ yêu tâm.” Diêm Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ đã biến mất không còn thấy tăm hơi: “Ta sẽ không để cho bất cứ ai khinh thường con gái của Diêm Thiên Hưu đâu!”
“… Ừm.” Vân Triệt khẽ gật đầu một cái, vươn tay đặt lên bả vai Diêm Vũ, dưới bàn tay ấy là một cơ thể yếu mềm khiến người thương xót.
Sau Diêm Vũ là Họa Thiên Tinh.
“Họa Hoang Giới Vương, sau khi ngươi trở về, ngươi hãy tự tay giao lại thi thể hai phụ tử Thiên Mục Nhất cho Họa Thiên Giới, sau đó chọn ra ít nhất ba mươi người có tư chất thượng thừa trong đám tiểu bối của dòng dõi Họa Thiên, ta sẽ đích thân bồi dưỡng chúng.”
…
Bên trong cung điện Càn Không Long Thành, Thương Thích Thiên vừa thấy Trì Vũ Dao đã lập tức quỳ lạy trên mặt đất, hắn không vòng vo tam quốc mà nói thẳng vào vấn đề chính: “Ma Hậu, xin hãy… bỏ qua cho Xu Hòa.”
“Ồ? Bỏ qua ư?” Trì Vũ Dao cười mà như không cười: “Lời này nghĩa là sao đây?”
Thương Thích Thiên vẫn quỳ rạp cúi đầu, hắn nói: “Số mệnh đời này của Xu Hòa bi thương không kể xiết, năm đó Thích Thiên cắn răng mạnh mẽ đoạt lấy vị trí Thần Đế, lý do lớn nhất cũng chỉ vì bảo vệ nàng một đời bình an. Với thân thể yếu ớt của nàng, có thể sống đến ngày hôm nay đã kỳ tích, nàng hoàn toàn không thể chịu thêm bất cứ áp lực nào, huống chi là vị trí Thần Đế và cái danh Đế Phi.”
Hết chương 1992.