Thiên Diệp Ảnh Nhi lục lại trí nhớ mơ hồ đến từ Thiên Diệp Phạm Thiên kia, nàng nói: “Thương Thích Thiên là đứa con do thê thiếp của Thương Lan Tiên Đế sinh ra, địa vị của mẫu tử hai người không hề cao, nhưng ngay từ nhỏ, Thương Thích Thiên không những thể hiện được thiên phú hơn người, mà năm một ngàn tuổi, hắn còn cộng hưởng được với Thương Lan Thần Châu.”
“Cũng chính vì vậy, huynh trưởng e ngại Thương Thích Thiên uy hiếp đến vị trí thái tử Thương Lan của hắn, cho nên đã đột nhiên ra tay trước khi thừa kế Thần Lực Thương Lan… nhưng lại bị mẫu thân ngăn cản. Mẫu thân kia cũng bởi vậy mà bị thương này, hơn nữa lúc đó còn đang mang thai. Sau khi khó khăn sinh hạ một bé gái thì nàng buông tay với trần đời. Trước khi lâm chung, vị mẫu thân ấy không hề giao phó đứa con gái kia của mình cho Thương Lan Thần Đế ít ỏi tình cảm, mà là giao lại cho Thương Thích Thiên.”
“Nghe nói sau đó hắn đã đổi tên thành ‘Thích Thiên’.” Thiên Diệp Ảnh Nhi mấp máy môi: “Nói thì có vẻ nực cười, cái tên Thương Xu Hòa này cũng là do Thương Thích Thiên đặt.”
Một kẻ tên “Thích Thiên” lại đặt cho muội muội ruột của mình cái tên “Xu Hòa”, quả thật rất nực cười.
“Chỉ vì hoàn thành giao phó của mẫu thân thôi ư?” Vân Triệt cảm thấy khó mà chấp nhận nổi. Thương Thích Thiên là một con chó điên, là một kẻ ước gì có thể nghiền nát tất cả quy tắc và kỷ cương dưới chân mình, vậy mà lại là người quý trọng tình thân ư?
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói: “Bởi vì bị thương nặng từ trong bụng, nên ngay từ khi sinh ra, Thương Xu Hòa lắm bệnh nhiều tật, cơ thể yếu ớt, nếu như không phải có sự che chở từ một Hải Thần là Thương Thích Thiên thì e rằng nàng không sống quá một trăm năm.”
“Nhưng mà vẻ bề ngoài của nàng công chúa ốm yếu này lại đẹp lắm đấy.” Thiên Diệp Ảnh Nhi khịt mũi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghe nói sau khi tên háo sắc Nam Vạn Sinh tình cờ gặp nàng, trong vòng ba năm liền, dường như hắn không còn biết xấu hổ là gì mà đã đặt chân lên đất Thương Lan Giới hơn hai mươi lần, sau đó còn lan truyền tin tức Thương Lan Thần Đế sẽ gả nàng cho Nam Vạn Sinh lập hậu.”
“Lập hậu ư!?” Vân Triệt nhíu mày, lập phi và lập hậu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau… Hơn nữa đó còn là vương giới đứng đầu Nam Vực.
Hơn hai mươi đặt chân lên đất Thương Lan trong vòng ba năm, mức độ điên cuồng này có thể sánh ngang với lúc hắn theo đuổi Thiên Diệp Ảnh Nhi tới một nghìn năm ấy chứ.
“Đúng vậy.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nói: “Không cần nghĩ cũng biết Nam Vạn Sinh điên cuồng với Thương Xu Hòa tới mức nào. Mà chỉ vỏn vẹn hai tháng sau khi tin tức ấy lan truyền, Thương Lan Giới đột ngột thay đổi nghiêng trời lệch đất. Không biết Thương Thích Thiên đã dùng thủ đoạn gì để đoạt lấy Thương Lan Thần Châu từ trong tay của Thương Lan Thần Đế, ép hắn phải thoái vị, truyền ngôi Thần Đế cho mình.”
“Sau khi Thương Thích Thiên trở thành Thần Đế, hắn tuyên bố Thương Xu Hòa lâm bệnh nặng, cần phải tĩnh dưỡng dài lâu… Sau đó, dường như cả thế gian đều không còn tin đồn gì về Thương Xu Hòa, mà tất cả mọi người đều không thể gặp được nàng, đến cả Nam Vạn Sinh thường xuyên ghé thăm Thương Lan cũng chẳng thấy nàng thêm một lần nào nữa.”
“Sau đó cả Thương Lan Giới bị Thương Thích Thiên kiểm soát. Mà cái tên Thương Xu Hòa này cũng dần dần đi vào quên lãng, thỉnh thoảng còn có tin đồn rằng nàng bạo bệnh mà chết sớm.”
“Nói ra thì…” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu đôi lông mày màu vàng, nhìn chằm chằm vào Trì Vũ Dao: “Đến cả người chưa từng gặp Thương Xu Hòa như ta cũng suýt quên mất cái tên này, sao nàng ta biết được… hơn nữa còn chắc chắn rằng nàng ấy vẫn đang sống ở Thương Lan.”
“Có lẽ lần này nàng ta thật sự nắm được điểm yếu của Thương Thích Thiên… hơn nữa còn là điểm yếu duy nhất.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ tăm tối: “Quả thật nữ nhân này đáng sợ đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.”
Thậm chí nàng còn hoài nghi rằng, liệu có phải Trì Vũ Dao đã âm thầm dùng Kiếp Hồn với Thương Thích Thiên từ lâu rồi hay không.
“Ma Chủ, Ma Hậu, vậy bọn ta thì sao?” Phần Đạo Khải bước lên phía trước rồi hỏi.
Trì Vũ Dao chuyển mắt, thở dài một tiếng: “Về Bắc Vực.”
Khói bụi mênh mông chậm rãi bao trùm cả Thương Lan Thần Vực.
Những huyền giả Bắc Vực đang cố gắng giữ trong mình dòng ma huyết sục sôi chuẩn bị trấn áp cả Tây Thần Vực kia, giờ phút này, tinh thần chiến đấu và nỗi căm hận trên người họ dần dần biến mất. Rõ ràng quyết định này của Trì Vũ Dao đều vì tránh phải chiến đấu. Nàng không muốn thấy lực lượng cốt lõi của Bắc Thần Vực phải chịu bất cứ tổn thương gì nữa.
Nhưng cùng với việc tránh xảy ra chiến tranh, bàn tay hắc ám nghiền ép lên Thần Giới không những nhẹ đi, mà còn trở nên nặng nề hơn.
Khống chế người và giết người, rõ ràng nàng am hiểu cái trước hơn.
Những vương giới của Tây Vực hay Nam Vực, chủ động hay bị ép buộc quy hàng, giá trị của mỗi người đều bị nàng vắt kiệt đến cực cực hạn bằng đủ loại cách khác nhau, đồng thời còn mạnh mẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Xung quanh Thương Lan Thần Giới, một vài chiếc huyền hạm Thương Lan trở về sau khi chiến tranh kết thúc, trong đó bao gồm huyết mạch trực hệ của đám người Thương Lan và Thương Hải Nộ Sa – kẻ đầu tiên rút lui.
Đến cả Thương Xu Hòa được Trì Vũ Dao nhắc đến cũng ở trong đó. Nhưng nàng từ đầu đến cuối không hề hiện thân, Vân Triệt chẳng hào hứng chút nào, cũng không để Thương Thích Tiên gọi nàng ra để hắn liếc mắt một cái.
Từng chiếu huyền châu hắc ám cũng đã hạ xuống trung tâm của Thần Vực, từng đám huyền giả hắc ám mang theo cơ thể bê bết máu tươi, vết thương chồng chất và cả thi thể hài cốt của tộc nhân như những tấm huân chương công lao, tạm thời quay trở về Bắc Vực.
Nhưng chẳng bao lâu nữa, họ sẽ quay trở về rồi dẫn theo nhiều tộc nhân hơn nữa tới đây. Dù sao bọn họ cũng không thể vắng mặt trong đại điển phong Đế của Vân Triệt được.
“Thanh Long của Tây Vực, Xu Hòa của Nam Vực, một người thì chưa từng có chút tình cảm qua lại, người còn lại thì chưa từng gặp mặt, nhưng ngươi vẫn có thể nói một lời mà lập các nàng làm phi, đấy mới là bậc đế vương.”
Trì Vũ Dao sóng vai rảo bước với Vân Triệt, chầm chậm nói: “Bất kể là vật sống hay vật chết, chỉ cần có đủ lý do hay giá trị thì đều có thể mạnh mẽ đoạt lấy, không một ai dám làm trái.”
“Thứ ta muốn, không phải là chỉ mỗi danh phận như vậy.” Vân Triệt không tỏ vẻ gì: “Còn về chuyện sau này…”
“Chuyện lớn để ngươi, chuyện nhỏ để ta, thế nào?” Trì Vũ Dao cười một tiếng… Thật ra Long Bạch đã chết, đế bốn vực đều thành phi, trên đời này đâu còn việc lớn nào mà Vân Triệt cần ra tay nữa chứ.
“… Khiến ngươi phải nhọc sức nhọc lòng rồi.” Vân Triệt áy náy nói. Thiên hạ này, ngoài Trì Vũ Dao ra, hắn không thể tìm nổi ai khác có thể khiến hắn yên tâm mà phó thác đến vậy.
Hết chương 1991.