Nhưng mà đây không phải là thứ duy nhất tỏa ra khí tức Quang Minh, tay trái của Vân Triệt phủ lên, tiếp đó, mặt đất bỗng nổ tung, một thẻ trúc gần như y hệt bay vào trong tay hắn.
Trên thẻ trúc này khắc một chữ “Vân”, nó cũng tao nhã, cũng tỏa ra khí tức Quang Minh hệt như vậy. Khi chạm mắt, dường như hắn còn có thể cảm nhận được đường nét uyển chuyển của ngón tay ngọc ngà kia khi khắc thẻ trúc này.
“Vân… Hi Vân… Vân Hi… Hi Vân.” Thiên Diệp Ảnh Nhi nheo mắt, nàng đột nhiên khẽ cười rồi nói: “Trước đó ta còn cho rằng Thần Hi chỉ coi ngươi là một công cụ, thật không ngờ rằng dường như nàng thật sự có tình cảm với ngươi, hai chữ ‘Hi Vân’ này hệt như đang biểu lộ vẻ mỏi mắt chờ mong, tình ý dạt dào ấy chứ.”
“Ta không cho phép ngươi nói về nàng nữa.” Vân Triệt chậm rãi nắm chặt thẻ trúc trong lòng bàn tay.
Hi Vân…
Năm đó sau khi rời đi, nàng thật sự có tình cảm với bản thân ta sao…
Những năm tháng như mơ ấy không hề chỉ có việc đơn thuần lợi dụng ư…
“Hừ, ta đang khen nàng mà.” Thiên Diệp Ảnh Nhi thấp giọng phản bác lại.
“Đi thôi.”
Vân Triệt không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, không lâu sau, hắn đưa Thiên Diệp Ảnh Nhi rời khỏi Luân Hồi Cấm Địa.
Hắn không hề mạnh mẽ phá hủy kết giới do Long Bạch tạo ra. Đây là nơi mà Thần Hi từng sống, cho dù giờ đây không có sự hiện diện của nàng thì hắn cũng hy vọng không có bất cứ ai tới quấy rầy nơi này.
Vừa mới ra khỏi kết giới, Vân Triệt lập tức nhận được truyền âm từ Họa Cẩm.
“Bẩm Ma Chủ, chủ nhân nói rằng, lúc nàng kiểm kê số đồ mà Long Thần Giới để lại thì phát hiện ra một vài thứ ‘thú vị’, nếu Ma Chủ rảnh rỗi thì xin hãy tới Long Thần Giới một chuyến.”
“Chuyện gì thế?” Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
Vân Triệt nắm lấy cổ tay nàng: “Tới Long Thần Giới.”
“Dù gì Long Thần Giới cũng có lai lịch thống trị cả trăm ngàn năm, tốt nhất đừng để ta phải thất vọng quá.”
Đông Thần Vực, Ngâm Tuyết Giới.
Chư vực Thần Giới chấn động, phía bắc của Đông Thần Vực là nơi đầu tiên đón nhận tai kiếp, khắp nơi vẫn phảng phất mùi khói lửa hắc ám mãi chưa tan hết.
Chỉ có Ngâm Tuyết Giới vẫn mang trong mình vẻ yên tĩnh và cái lạnh cổ xưa.
Mộc Huyền Âm chậm rãi bước vào Băng Phượng Thánh Vực, tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi, nhưng lại dường như cách biệt cả một đời… bởi vì trái tim của nàng đã không còn chỉ dành riêng cho thế giới bao phủ bởi tuyết trắng vĩnh cửu này nữa rồi.
Bão tuyết càng lúc càng mạnh, băng tuyết và hoa tuyết tranh nhau chen lấn lao về phía Mộc Huyền Âm, chúng hóa thành những băng linh nhẹ nhàng nhảy múa xung quanh nàng, lưu luyến mãi không muốn rời đi.
Đi theo khí tức quen thuộc nhất của cả cuộc đời này, bước chân Mộc Huyền Âm nhẹ nhàng bước tới nơi mà nàng thân thuộc nhất… cùng là nơi từng chỉ thuộc về nàng và Vân Triệt – Băng Phượng Thánh Điện.
“A…”
Một tiếng kinh ngạc khẽ vang lên, Mộc Phi Tuyết đứng dậy, ngơ ngác nhìn về phía bóng hình thần tiên hiện lên như một giấc mộng ngay trước cửa thánh điện, con ngươi bỗng mờ đi, nàng thì thào một tiếng: “Tông… chủ…”
Mộc Băng Vân ở phía trước hàn trì mặt được điểm xuyết bởi từng bông hoa tuyết, đột nhiên giật mình quay người lại.
Ánh mắt hai tỷ muội bỗng chạm nhau, ngoại trừ nàng ra, tất cả ánh sáng trong mắt Mộc Băng Vân đều sụp đổ trong tích tắc… Mà sau đó, đến cả bóng hình của nàng trong đôi con ngươi ấy cũng dần nhòe đi trong trong cơn mưa tuyết ào ào.
“Tỷ… tỷ…”
Mộc Băng Vân khẽ lẩm bẩm một tiếng, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng thôi thúc nàng nhào về phía Mộc Huyền Âm, nặng nề lao vào lồng ngực nàng ấy, khóc lớn hệt như một đứa trẻ. Từng giọt nước mắt rơi xuống rồi kết tinh lại, tung bay xung quanh cái ôm chặt của hai người.
…
Tây Thần Vực, Long Thần Giới, Long Thần Vực, Long Thần Thánh Điện.
Nơi này đã từng là thánh địa chí cao của Thần Giới, nhưng giờ đây đã không còn bóng dáng của Long Hoàng, Long Thần hay Long Quân, thậm chí đến cả Long Thần Vực rộng lớn cũng không còn bất kỳ bóng dáng của Long tộc nào, tất cả đều đã bị Kỳ Lân Giới trục xuất.
Tích lũy khổng lồ hàng triệu năm của Long Thần Giới đều tập trung ở phía dưới của Long Thần Vực. Vô số kết giới đang bị Kỳ Lân Giới hóa giải từng chút một, mà việc kiểm kê số lượng tích lũy khổng lồ này, có lẽ không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.
Mà mức độ hùng hậu ấy không phải là thứ mà một người bình thường có thể tưởng tượng được.
“Không hổ danh là Long Thần Giới, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà số lượng tài nguyên xuất hiện trước mắt này đã vượt qua số lượng của ba vương giới Bắc Vực của ta cộng lại.”
Trì Vũ Dao cầm một viên ngọc châu không gian lên, chầm chậm nói: “Ta chỉ cần nhét vào trong này một chút thôi cũng đã đủ để tạo thành mười mấy đại điển phong Đế vang dội cổ kim rồi.”
“Xem ra sự khoa trương đó mà ta mong đợi vẫn còn nhỏ bé lắm. Chênh lệch giữa Bắc Vực và ba Thần Vực còn lại đâu chỉ như địa ngục với trời cao.”
Bắc Vực cằn cỗi, ba vực phồn thịnh… sự chênh lệch cực kỳ không lồ này khiến bất kỳ huyền giả hắc ám nhìn thấy cũng không khỏi sinh lòng oán hận, đến cả Trì Vũ Dao cũng không ngoại lệ.
“Hừ,” Thiên Diệp Ảnh Nhi híp mắt, lạnh lùng nói: “Tương lai ngươi sẽ là Đế Hậu có quyền lực tối cao ở Thần Giới, đồng thời cũng là Mẫu Nghi của cả thiên hạ, tất cả mọi thứ trên đời này đều mặc ngươi sử dụng, bây giờ nói mấy lời này chẳng phải rất vô nghĩa hay sao.”
Trì Vũ Dao uyển chuyển nói: “So với Đế Hậu thì ta muốn làm một Đế Phi vô ưu vô lo, có thể thoải mái tranh giành sủng ái bên cạnh Ma Chủ hơn, thậm chí làm một thị thiếp cũng được.”
Ánh mắt quyến rũ của nàng khẽ liếc: “Thiên Ảnh, nếu như ngươi thích, ta nhường vị trí Đế Hậu này lại cho ngươi, thế nào?”
“Hứ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi quay đầu rời đi, không hề trả lời.
Hết chương 1996.