“Khụ khụ.” Vân Triệt hơi ngại ngùng hỏi: “Ma Hậu, phát hiện ‘thú vị’ mà ngươi nói là gì vậy?”
Việc Trì Vũ Dao gấp gáp nhờ Họa Cẩm truyền âm cho hắn chứng minh phát hiện này không hề bình thường chút nào.
Hai tay của Trì Vũ Dao vươn ra rồi khẽ phất một cái.
Một chùm ánh sáng đen lóe lên rồi biến mất. Thứ xuất hiện là một quyển cổ tịch dài rộng khoảng nửa trượng ánh màu đồng sẫm.
Bên trên cổ tịch tỏa ra Long khí dày đặc, nhưng so với Long khí nồng đậm kia thì thứ đáng ngạc nhiên hơn cả chính là luồng khí tức thuần phác cổ xưa… vô cùng thuần phác cổ xưa.
Điều này khiến ai nấy đều cảm thấy rằng đáng lẽ nó không nên tồn tại trong thế giới này.
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ dao động: “Lẽ nào là… Long Thần Bí Điển?”
“Không, nếu như là Long Thần Bí Điển thì ta nào dám vội vàng làm phiền Ma Chủ đại nhân của ta được.” Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Bên trên bộ cổ tịch này có chín tầng phong ấn quấn quanh, mỗi một tầng phong ấn đều có dấu vết của linh hồn còn sót lại. Nếu như không phải Long Bạch đã chết rồi thì ta cũng không thể phá giải toàn bộ phong ấn này trong một thời gian ngắn được.”
“Những gì được chứa đựng trong cổ tịch này không phải là lịch sử về Long Thần Giới… mà là những thứ được kế thừa từ dòng dõi Long Thần viễn cổ.”
“Cái gì!?” Thiên Diệp Ảnh Nhi hoảng hốt, ánh mắt của Vân Triệt cũng mạnh mẽ dao động.
Bí tịch viễn cổ ư? Lại còn là thứ được tộc Long Thần viễn cổ để lại!?
Trì Vũ Dao nhẹ nhàng đẩy bộ cổ tịch kia đến trước mặt Vân Triệt: “Ta lật ra xem qua thì thấy những gì được ghi chép trong đó là lịch sử của dòng dõi Long Thần viễn cổ và cả những bí văn viễn cổ đã bị chôn vùi từ lâu.”
Nàng liếc Vân Triệt một cái: “Với người khác mà nói, những bí văn này cũng chỉ là bí văn mà thôi, nhưng với Ma Chủ đại nhân mà nói, có lẽ đây sẽ là thứ trợ giúp đặc biệt gì đó, Ma Chủ đại nhân cứ thong thả mà xem.”
Ngay sau đó, kết giới nhanh chóng được trải rộng, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi xúm vào cũng một chỗ, ai nấy đều cố gắng hòa hoãn huyền khí trong cơ thể mình rồi mới chầm chậm mở bộ cổ tịch Long Thần tồn tại đến ngày nay như một kỳ tích kia ra.
Ghi chép trong trang đầu tiên của cổ tịch là phép tắc của tộc Long Thần, trang thứ hai là tên của những Long Thần và Long tộc chủ chốt uy danh trong một thời lịch sử.
Mặc dù được gọi là “Long Thần tộc”, nhưng mỗi một thời đại dài đằng đẵng của dòng dõi Long Thần chỉ có duy nhất một “Long Thần”.
Trong Thần tộc lớn mạnh, hai chữ “Long Thần” kia là một cái tên đứng dưới bốn Thần Sáng Thế, đồng thời cũng là một thần danh siêu nhiên bao trùm trên cả hàng vạn thần linh.
Mà “dòng dõi Long Thần” viễn cổ là để chỉ Long tộc trực thuộc Long Thần, nó là một cái tên bắt nguồn từ thần danh “Long Thần” chứ không phải bắt nguồn từ thần danh của một tộc.
Chính bởi vậy, kẻ được gọi là “Long Thần” do Long Thần Giới đặt ra không phải là sự tín ngưỡng với thần danh “Long Thần”, mà là một sự báng bổ đến cực độ.
Tuổi thọ của Long Thần vô cùng dài, mặc dù không sánh được với Thần Sáng Thế, nhưng chắc chắn vượt qua tất cả các sinh linh khác. Vì vậy trong lịch sử Long Thần tộc, thời đại thời đại viễn cổ mênh mông dài lâu kia chỉ có đúng sáu đời Long Thần luân phiên thay thế nhau.
Sự chú ý của Vân Triệt tập trung vào ghi chép về đời Long Thần cuối cùng, cũng là Thái Cổ Thương Long đã ban cho hắn ơn nặng như núi.
Cái tên Long Dần.
Cùng với đó là cuộc đời dài dằng dặc và việc truyền thừa vô cùng khó khăn.
Bên trên đó ghi chép rằng: Từ khi trở thành Long Thần cho đến giây phút cuối cùng ngã xuống trong Thần Ma Ác Chiến, trong suốt ba mươi triệu năm ấy, Thái Cổ Thương Long chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Năm đó khi hắn có được máu, hồn và tủy của Long Thần ở Thiên Huyền Đại Lục, tàn hồn cuối cùng của Thái Cổ Thương Long đã giao phó cho hắn một việc, đó chính là tìm kiếm đứa con gái bị phong ấn trong “Tru Thiên Khởi Tổ Kiếm” của hắn ta.
Mối lo lắng và chấp niệm cực kỳ mãnh liệt ấy đeo bám dai dẳng theo hắn ta tới tận thế giới này, mãi đến giây phút cuối cùng mới tiêu tan sau khi giao phó lại tất cả cho người thừa kế của Tà Thần… Hóa ra trong cuộc đời của một Long Thần mạnh mẽ lại chỉ có một đứa con gái như vậy!
Lúc đang than ngắn thở dài, lông mày của Vân Triệt đột nhiên giật giật mấy cái.
Ba mươi triệu năm chỉ có một đứa con gái…
Đợi đã!
Tính ra mấy năm nay bản thân hắn cũng hồng nhan vây quanh, “cày cấy” vô số kể, nhưng lại chỉ có duy nhất một đứa con gái là Vô Tâm… Ngoài mặt thì hắn không để ý chuyện này lắm, cơ mà thật ra trong lòng vẫn luôn canh cánh.
Chẳng lẽ nguyên nhân của tất cả chuyện này đều là do huyết mạch Long Thần quá thuần khiết trên cơ thể mình ư!?
Chẳng qua trên cổ tịch không hề ghi chép gì về tên thật đứa con gái của vị Long Thần cuối cùng mà chỉ gọi nàng là “công chúa”. Ngoài ra còn đề cập đến cả vẻ dịu dàng thanh nhã, dung mạo như hoa của nàng được Thần Sáng Thế Sinh Mệnh - Lê Sa tán thưởng, cũng bởi vậy mà nàng thường xuyên được đặt chân đến Thần Cung Sinh Mệnh để bầu bạn với địa vị ngay dưới Thần Sáng Thế Sinh Mệnh.
“…” Đoạn ghi chép ngắn ngủi về nàng công chúa Long Thần khiến ánh mắt Vân Triệt dừng lại một hồi lâu, sau đó hắn lật đến trang thứ ba của bộ cổ tịch Long Thần.
Mà trang này lại không hề ghi chép về lịch sử của Long Thần, mà là…
Bốn Thần Sáng Thế.
Tru Thiên Thần Đế: Mạt Ách
Nắm giữ chí bảo: Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm
Là người đứng đầu trong bốn Thần Sáng Thế, Thần Lực vô song nhất thế gian, vượt qua tất cả Thần Sáng Thế và Ma Đế, được Tru Thiên Thủy Tổ Kiếm công nhận, có thể phóng thích ra Thủy Tổ Kiếm Uy.
Tính tình cực kỳ ngay thẳng, ghét cái ác, nguyên tắc trước sau như một, không dung túng bất kỳ tình cảm hay mắt nhắm mắt mở với bất cứ điều gì, đồng thời cũng là một kẻ vô cùng thù hằn huyền lực hắc ám, không cho phép tiếp xúc với Ma tộc.
Hết chương 1997.