Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1913 - Chương 2005. Lời Thỉnh Cầu Của Thanh Long

Chương 2005. Lời thỉnh cầu của Thanh Long
Chương 2005. Lời thỉnh cầu của Thanh Long

… Giếng luân hồi chết, Thần Ma suy tàn, trời đất sụp đổ, nhưng Luân Hồi Kính vẫn không hề có tung tích gì…

Thế giới không có luân hồi, thật sự tất cả… đều phải đón nhận… một kết cục im lặng vĩnh viễn ư…

Vân Triệt chậm rãi và nghiêm túc xem những ghi chép về Luân Hồi Kính, chỉ sợ bản thân bỏ sót mất chi tiết nào.

Bởi vì vận mệnh của hắn đã lật sang trang mới từ khi bắt đầu một cuộc “luân hồi” vô cùng kỳ lạ.

Hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc hai lần “luân hồi” của bản thân từ Thiên Huyền đại lục đến Thương Vân đại lục, sau đó từ Thương Vân đại lục đến Thiên Huyền đại lục đã xảy ra như thế nào.

Nếu thật sự như những gì mà Mạt Lỵ đoán thì cái chết hai lần của bản thân hắn đã lần lượt kích hoạt sức mạnh luân hồi của Luân Hồi Kính trên người hắn ư?

Trong thời đại viễn cổ, Luân Hồi Kính chưa từng hiện thế, cũng từng bị đoán rằng nằm trong trung tâm của giếng luân hồi. Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện trên thế giới này?

Thiên Độc Châu là do Tà Thần để lại ở Lam Cực Tinh, nhưng rõ ràng Luân Hồi Kính thì không.

Hơn nữa trước giờ bản thân hắn không phải là chủ nhân của Luân Hồi Kính, hắn vô cùng chắc chắn điều này. Mấy năm đó hắn đã dùng vô số cách mà vẫn không thể khiến Luân Hồi Kính có bất kỳ phản ứng gì, ý thức cũng không thể xâm nhập vào thế giới bên trong của nó được.

Vậy tại sao cái chết của bản thân hắn lại kích hoạt được sức mạnh của luân hồi… mà đó lại còn là tiền lệ chưa từng xuất hiện trong lịch sử trước đây.

Một cảm giác kỳ lạ không thể nào giải thích được bỗng dưng xuất hiện trong trái tim và linh hồn của hắn… Có khi nào sức mạnh của Luân Hồi Kính không phải được kích hoạt nhờ cái chết của hắn, mà là do có ai đó hay một sức mạnh nào đó ở phía sau kích hoạt không!?

Suy nghĩ khó hiểu đột nhiên lóe lên ấy khiến trái tim Vân Triệt đập mạnh một cái, nhưng rồi cũng tự chủ động biến mất.

“Lại ngẩn người!” Cái eo nhỏ nhắn của Thiên Diệp Ảnh Nhi nghiêng về phía trước, đôi chân dài trắng như tuyết khẽ cong lên kẹp chặt lấy bàn tay Vân Triệt, không để cho hắn thoát ra: “Luân Hồi Kính? Nó từng xuất hiện ở Nam Thần Vực, nhưng chỉ thoáng một cái rồi lại không còn khí tức hay dấu vết nào nữa… Nhưng mà hình như đó chỉ là một lời đồn thổi thôi.”

“…” Mạt Lỵ cũng từng nhắc đến việc Luân Hồi Kính từng xuất hiện ở Thần Giới với hắn.

Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao Luân Hồi Kính lại xuất hiện một cách khó hiểu ở Nam Thần Vực, rồi cũng chính Luân Hồi Kính biến mất một cách khó hiểu ấy lại xuất hiện ở cõi Bắc Thần Vực hoàn toàn bị cô lập?

Sau đó nó lại được Thiên Vân Cương tộc của Bắc Vực mang đến Huyễn Yêu Giới của Lam Cực Tinh.

Luân Hồi Kính là món chí bảo xếp vị trí cuối cùng trong bảy món chí bảo Huyền Thiên, nhưng tất cả những gì liên quan đến nó, bất kể là viễn cổ hay hiện thế, đều bị bao trùm một màn sương mù dày đặc là kỳ lạ.

Lật qua trang này thì những ghi chép phía sau của cổ tịch Long Thần lại là lịch sử dài đằng đẵng của Long Thần tộc cũng như rất nhiều chủng tộc cốt lõi của của hai giới Thần – Ma, trong đó còn bao gồm cả những sự kiện quan trọng của hai giới.

Việc đọc xong toàn bộ cuốn cổ tịch Long Thần này cũng là chuyện của bảy ngày sau.

Sau khi đọc xong cuốn cổ tịch Long Thần, trong lòng Vân Triệt bỗng cảm thấy bình tĩnh đến lạ. Mặc dù hắn đã biết đại khái về những điều này từ lâu rồi, nhưng mà chắc chắn những ghi chép về thời đại viễn cổ trong cuốn cổ tịch này khiến hắn hiểu biết rõ hơn nhiều.

“Sinh mệnh của chúng ta, còn cả thế giới này nữa, tất cả đều mong manh hơn rất nhiều so với những gì chúng ta tưởng.” Vân Triệt đột nhiên thì thào: “Đến cả hai thế lực mạnh mẽ như Thần tộc và Ma tộc đều bị tiêu diệt sạch sẽ, huống chi là chúng ta ở thời đại này.”

Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Có lẽ Long Thần Giới đã nhận ra điều này từ lâu. Ngươi còn chưa được chính thức phong Đế mà đã bắt đầu lo trời lo đất rồi sao?

Vân Triệt liếc nàng một cái, tức giận nói: “Bây giờ ngươi càng ngày càng càn rỡ rồi đấy, ta nói cái gì thì ngươi cũng đều hận không thể bốp chát thẳng vào mặt ta thôi.”

“Đương nhiên rồi,” Thiên Diệp Ảnh Nhi đặt tay lên đôi gò bồng đầy đặn mềm mại kia của mình, không gấp gáp cũng không chậm rãi nói: “Trước kia ta là nữ nô, cũng là đồ chơi của ngươi, nhưng giờ đây đã trở thành Đế Phi của ngươi rồi. Thân phận thay đổi lớn như vậy thì sao có thể giống như trước đây được chứ.”

Vân Triệt đột nhiên duỗi tay vén đai lưng trên làn váy màu đen của nàng lên, trong mắt dần dần ngưng tụ vẻ âm u nguy hiểm: “Ngươi không sợ ta nói một câu khiến cả đời này của ngươi chỉ có thể làm nữ nô và đồ chơi thôi sao!”

“Được thôi!” Thiên Diệp Ảnh Nhi lại đột nhiên mỉm cười. Vẻ mặt mang nụ cười ấy của Thần Nữ lập tức chôn vùi tất cả ánh sáng, ly hồn đoạt phách, khiến Vân Triệt – người quen thuộc với nàng nhất trên đời này cũng phải thất thần trong chốc lát.

Nàng rướn người về phía trước, đôi môi căng mọng màu anh đào kề sát vào tai Vân Triệt thổi nhẹ một hơi, từng chữ như đang trêu ghẹo linh hồn hắn: “Một Thần Nữ mà tất cả nam nhân trên thế gian và cả Thần Đế của chư giới nằm mơ cũng không có được, lại nữ nô và món đồ chơi tùy ý ngươi đùa bỡn dâm nhục, đây mới đúng là… Đế Vương chân chính trong mắt ta.”

“Thật sao…” Máu trong người Vân Triệt lập tức sục sôi, ánh mắt hắn càng trở nên nguy hiểm hơn: “Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà Thần Nữ thiên hạ vô song đã trở thành món đồ chơi thiên hạ vô song rồi sao? E rằng sự thay đổi này của ngươi cũng được coi là thiên hạ vô song đấy!”

“Không, trước giờ ta chưa từng thay đổi.” Thiên Diệp Ảnh Nhi quàng hai tay qua cổ Vân Triệt, đôi mắt tràn đầy ánh vàng kia nhìn thẳng vào đôi con ngươi u ám của Vân Triệt: “Bất kể là Thiên Diệp Ảnh Nhi hay là Vân Thiên Diệp đều sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy thứ mình muốn. Sự thay đổi đó cũng chỉ vì mục tiêu mà bản thân ao ước thôi.”

“Ví dụ như…” Giọng điệu của nàng bỗng nhiên trở nên mềm mại, trong mắt lóe lên vẻ quyến rũ đủ để khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải chết mê chết mệt: “Dưới sự cố gắng bấy lâu nay của ta thì chẳng phải một kẻ trước đó hận ta đến thấu xương như ngươi, giờ đây lại chẳng thể rời xa ta được hay sao?”
Hết chương 2005.
Bình Luận (0)
Comment