Vân Triệt không nói lời nào, tay bỗng dùng sức, làn váy giữa các ngón tay đột nhiên bị hắn xé toạc, vạt váy màu đen nát bươm ấy để lộ ra làn da trắng mịn như ngọc. Cơ thể ngọc ngà của Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Vân Triệt thô bạo đè xuống dưới thân hắn.
Đúng lúc này kết giới đột nhiên bị tách ra, một giọng nói nhẹ nhàng còn quyến rũ hơn cả của Thiên Diệp Ảnh Nhi những ba phần ung dung truyền đến: “Nơi đây còn đầy rẫy tai họa và hỗn loạn, dư nghiệt Long Thần của Long Thần Vực vẫn chưa được quét sạch, dù cho các ngươi có cơ khát khó nhịn đến đâu thì cũng phải chú ý đến thế cục chứ.”
“…!” Cơ thể Vân Triệt lập tức cứng đờ, sau đó hắn vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị hai cánh tay ngọc ngà của Thiên Diệp Ảnh Nhi kẹp chặt lại.
“Chẳng phải Ma Hậu chọn đúng thời điểm này để tiến vào là vì muốn cùng nhau sao?” Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nói: “Cũng đúng thôi, sau này khó tránh khỏi việc phải hầu hạ đế vương mà, bắt đầu ngay từ bây giờ cũng tốt… Ấy? Suýt nữa thì ta quên mất, hình như tới giờ Ma Hậu vẫn chưa được Ma Chủ sủng hạnh thì phải, chắc hẳn bây giờ có vẫn chưa am hiểu mấy kiểu phục vụ này lắm đâu nhỉ, nếu giờ gấp gáp muốn hầu hạ như vậy thì e rằng hơi sớm đó.”
Vân Triệt mạnh mẽ dùng thêm chút sức mới có thể thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Diệp Ảnh Nhi rồi đứng lên.
Trì Vũ Dao nheo mắt lại, khẽ khàng nói: “Vân Thiên Ảnh, ngươi còn chưa chính thức được sắc phong làm Đế Phi mà đã bắt đầu khiêu khích bản Hậu thì nguy hiểm lắm đấy.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng dậy, nàng không quan tâm bộ y phục đã bị xé nát kia của bản thân, tùy ý để làn da như tuyết như ngọc của nàng trần trụi trước mắt Trì Vũ Dao: “Vậy nó nguy hiểm đến mức nào đây nhỉ? Bây giờ ta rất muốn biết đó.”
“Ngươi sẽ không muốn biết đâu.” Trì Vũ Dao thản nhiên cười nhạt.
“~!@#¥%...” Vân Triệt đảo mắt qua trái rồi lại qua phải, da đầu ngứa ran cả lên.
Sao… sao thế này?
Không phải trước đó hai nàng rất hòa hợp với nhau ư, sao giờ lại đột nhiên lại trở nên như kiểu có gì đó sai sai thế này?
“Khụ, Ma Hậu, có phải có chuyện gì quan trọng không?” Vân Triệt vội vàng nói chen vào.
Trì Vũ Dao nói: “Hành động của Thương Thích Thiên rất nhanh gọn. Hắn đã tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ truyền lại ngôi vị Thương Lan Thần Đế cho Thương Xu Hòa, nghi thức chính thức sẽ được tiến hành vào ba tháng sau. Trước đó ít nhất Ma Chủ cũng cần phải quay về Thương Lan Thần Giới trước một tháng để chữa lành cơ thể ốm yếu của Thương Xu Hòa, đồng thời giúp huyết mạch Thương Lan của nàng dung hòa được với Thần Lực Thương Lan.”
Ngoài ra, Kỳ Lân Đế và Thanh Long Đế đã xin bái kiến ngươi vào ba ngày trước. Ta dùng lý do Ma Chủ không rảnh để khuyên Kỳ Lân Đế trở về, nhưng mà Thanh Long Đế khăng khăng muốn gặp, nàng một tấc cũng không rời, đã đợi hơn ba mươi canh giờ rồi đó. Đương nhiên nếu như Ma Chủ không thấy ngại thì cũng có thể tiếp tục.”
“Ta biết rồi, giờ ta sẽ đi gặp nàng.”
Vân Triệt khẽ gật đầu rồi cất bước ra ngoài điện, thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
Trì Vũ Dao vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của hai người âm thầm va chạm vào nhau.
“Vân Thiên Ảnh,” Trì Vũ Dao thờ ơ mở miệng: “Bản Hậu không hề cố ý phá hỏng chuyện của các ngươi, cũng càng không muốn độc chiếm Ma Chủ. Trái lại tiếp sau đây, bản Hậu còn muốn gắng sức mở rộng hậu cung cho hắn. Dù gì hắn cũng là một kẻ đứng trên tất cả Thần Đế của vương giới, là đế vương xưa nay chưa từng có. Nếu như hậu cung phi tần của hắn còn chẳng bằng mấy tên Giới Vương hạ vị nhỏ bé thì chẳng phải đó là thất trách lớn của bản Hậu hay sao.”
“Chí ít chín đứa trẻ bên người bản Hậu cũng sẽ đều gả qua đó cho hắn hết. Như thế, ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“Không phản đối.” Thiên Diệp Ảnh Nhi thản nhiên cười: “Dù cho ngươi nhét bao nhiêu nữ nhân vào bên người hắn đi chăng nữa thì ta cũng là kẻ không thể nào thay thế được nhất. Mấy năm nay ta ở bên cạnh hắn không phải là vô ích đâu.”
“Trái lại là ngươi,” Dáng người thướt tha Thiên Diệp Ảnh Nhi đã tới bên cạnh Trì Vũ Dao: “Không phải là ta ghen ghét đố kỵ với ngươi, mà là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.”
Trì Vũ Dao: “?”
“Ngươi hơn ta ở hầu hết mọi mặt, nhưng chỉ có duy nhất một điểm là, ngươi tưởng chừng bản thân đã kiểm soát được tất cả mọi thứ, nhưng thực tế vẫn chỉ là một chú chim non mà thôi.”
Đôi môi nàng kề sát bên tai Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Với nam nhân, dù cho ngươi nghĩ sâu xa, nghĩ chu toàn hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng bằng việc bổ nhào vào người hắn. Bởi vì một sinh vật như nam nhân ấy mà, với kẻ thù thì sẽ dùng nửa phần trên để suy nghĩ, nhưng với nữ nhân thì lại dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.”
“Nữ nhân càng quyến rũ thì càng có tác dụng.”
“Mà Vân Triệt, dù cho bình thường hắn giả bộ lạnh lùng, giả bộ rụt rè đến đâu thì bản chất hắn vẫn là một nam nhân.”
Cuối cùng Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng vén phần y phục đã rách nát trên ngực mình lên để che đậy phần phong hoa như trăng sáng mờ ảo kia, nàng thản nhiên mỉm cười… Trong tình cảnh nguy hiểm đã được giải trừ, ác chiến đã kết thúc, lúc không cần nhân tính can thiệp và chiến thuật nữa, cuối cùng nàng cũng giành lại một phần gì đó ngay trước mặt Trì Vũ Dao.
Cũng hệt như nàng đã nói vậy, thật sự nàng chưa từng thay đổi, chỉ có món đồ mà nàng mong ước đã thay đổi thôi. Mà trông có vẻ dường như nàng cũng không còn máu lạnh đến như vậy nữa.
Và đương nhiên, đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
“… Đề nghị hay đấy.” Trì Vũ Dao chầm chậm nhắm mắt lại, đôi môi ngọc khẽ nhếch lên: “Để báo đáp lại, trong ngày Ma Chủ phong Đế, lúc bản Hậu và Kiếp Tâm, còn cả mấy nàng Thiền Y hầu hạ Ma Chủ, ta có thể ân chuẩn cho ngươi… đứng ở bên cạnh quan sát.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “…”
Hết chương 2006.