Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1915 - Chương 2007. Lời Thỉnh Cầu Của Thanh Long (3)

Chương 2007. Lời thỉnh cầu của Thanh Long (3)
Chương 2007. Lời thỉnh cầu của Thanh Long (3)

Dù sao cũng mà Ma Hậu mà, Thiên Diệp Ảnh Nhi vừa mới tạo được thế thượng phong có mấy giây mà đã bị một lời của nàng đè bẹp xuống rồi.

“Hừ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi khoanh tay trước ngực, đột nhiên lạnh lùng nói: “Chúng ta ở đây tranh giành cấu xé lẫn nhau, cuối cùng lợi ích chỉ có mỗi nam nhân ngoài kia lấy được, đúng là nhức đầu quá mà.”

“Nhưng hắn xứng đáng mà, không phải sao?” Trì Vũ Dao vẫn thản nhiên mỉm cười.

“Hứ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt: “Vậy thì ngươi cứ cố gắng mà chiều chuộng hắn đi, tốt nhất là chiều chuộng đến mức khiến hắn phế luôn ấy!”



Sau khi bước ra ngoài Long Thần điện, quả nhiên Thanh Long Đế vẫn đang đợi ở đó. Nàng mặc một chiếc vàng màu xanh thẫm, làn váy đổ xuống hết như thác nước, phần đuôi váy còn dư ra kia còn trải dài đến ba tấc. Khi gió thổi qua, đôi chân thanh tú vô cùng thon thả, cũng vô cùng xinh đẹp ấy hiện lên như một báu vật được trời đất tạc ra.

Nhìn thấy Vân Triệt, cuối cùng đôi mắt màu xanh biếc tĩnh lặng bấy lâu kia cũng gợn sóng. Nàng bước lên phía trước rồi chậm rãi khom người hành lễ: “Thanh Tước của Thanh Long Giới, bái kiến Ma Chủ.”

Vân Triệt quay lưng lại với nàng, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống nói chuyện.”

“…” Thanh Long Đế khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn quỳ một gối xuống đất.

Chẳng qua động tác của nàng vừa chậm, lại vừa không lưu loát. Dù gì nàng cũng là Thanh Long Đế, trước đây nàng chỉ hành lễ khi gặp Long Hoàng thôi.

Mãi cho đến khi cả người Thanh Long Đế thấp hẳn xuống, cuối cùng cảm giác bức bách không một nam nhân nào chịu nổi kia cũng biến mất, lúc này Vân Triệt mới quay người qua rồi thản nhiên nói: “Có chuyện gì thế?”

Thanh Long Đế cúi đầu nói: “Thanh Tước tới đây là vì có việc muốn thỉnh cầu…”

“Nói đi!”

Giọng nói và phong thái lạnh lùng của hắn mang tới một cảm giác cực kỳ áp lực. Nếu như không phải nàng là Thanh Long Đế thì e rằng đã mất khả năng suy nghĩ rồi.

Thanh Long Đế ngẩng đầu, cầu xin trong tư thế Thần Đế: “Theo mệnh lệnh của Ma Chủ, hầu hết nhưng kẻ mang trong mình dòng máu Long Thần đều đã bị khống chế, số kẻ chạy trốn còn lại cũng đang được dốc sức vây bắt, trấn áp. Chẳng qua… xin Ma Chủ khai ân tha cho đám ấu bối của dòng dõi Long Thần.”

“…” Vân Triệt chậm rãi rủ mắt xuống, ánh mắt lạnh như lưỡi đao: “Thanh Long Đế, ngươi biết bản thân là một Thần Đế mà cũng nói ra được những lời như này ư, rốt cuộc ngươi ngu xuẩn tới mức nào vậy!”

“Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu họa vô số kể.” Thanh Long Đế khẽ nói: “Hồi đó ta cũng tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, cho nên ta hiểu rõ điều ấy hơn bất cứ ai. Ma Chủ không cần nói phải diệt trừ toàn bộ dòng dõi Long Thần, dẫu diệt cả Long Thần Giới thì cũng không ai có tư cách chỉ trích Ma Chủ tàn nhẫn.”

Trong ánh mắt Vân Triệt bỗng bớt đi một chút lạnh lẽo: “Cho nên là…?”

Thanh Long Đế nhấc đôi mắt xanh biếc lên, từ từ nói: “Dòng dõi Thanh Long ta đời đời kiếp kiếp mang ý chí “thủ hộ”, ghét cay ghét đắng việc lăng ngục và giết chóc. Ma Chủ đã cứu cả thế giới, cũng cứu cả Thanh Long Giới ta, vì vậy mặc dù việc truy sát Long Thần Giới đi ngược lại với giáo huấn của tổ tiên, nhưng ta lại không hối hận không oán trách… Chẳng qua từ đầu đến cuối ta không thể ra tay với ấu bối vô tội của Long Thần được, dù là do Kỳ Lân Đế… ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được.”

“Ha! Ha ha.” Vân Triệt chế nhạo: “Thanh Long Đế, ‘lương thiện’ là một điểm tốt, nhưng thánh mẫu lại khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi thuộc loại nào?”

“Bọn chúng vô tội ư? Vậy tất cả người thân của ta, quê hương của ta… tất cả bọn họ đều đáng chết sao?”

Mặc dù Lam Cực Tinh vẫn còn yên ổn, nhưng nỗi đau đến tận xương tủy kéo dài biết bao năm ấy vẫn khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo trong chốc lát.

Thanh Long Đế không hề lùi bước, đôi mắt xanh biếc khẽ khàng lay động như sóng nước của nàng nhìn thẳng vào Vân Triệt: “Ngươi hoàn toàn khác… với mấy kẻ vong ân phụ nghĩa chôn vùi tất cả những người nơi quê hương của ngươi kia. Dù cho ngươi chìm đắm trong hắc ám, máu nhuộm chư vực thì ta vẫn tin chắc rằng, ngươi không phải là một kẻ ác thật sự tàn nhẫn.

“Ma quỷ thực sự không tự mình đi đối mặt với Kiếp Thiên Ma Đế lúc người khác khom mình uốn gối, cũng không mạo hiểm xuất hiện khi quên hương lâm nguy, cũng sẽ không vì người thân qua đời mà đau khổ cam chịu sa đọa dưới vực sâu, càng sẽ không… có nhiều người vì bảo vệ hắn mà không màng sống chết.”

Vân Triệt nhíu mày.

“Hầu hết đám ấu bối của dòng dõi Long Thần đều không biết gì cả, trong số chúng có những đứa còn chưa ra đời, có những đứa thì còn đang nằm trong tã lót… Tổ thượng của dòng dõi Thanh Long ta đã từng nhận ơn lớn của Long Thần Giới, ta đã cố gắng thuyết phục bản thân trong mấy ngày, nhưng cuối cùng vẫn không làm được…”

Đôi mắt xanh biếc ấy nhắm lại, nàng khẽ thở dốc rồi nói: “Nếu như Ma Chủ đống ý bỏ qua cho bọn họ, ta sẽ đích thân cắt đứt Long mạch của bọn họ, để tu vi của bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua Thần Quân cảnh, khiến cho thế hệ tương lai không còn Chủ Long nữa, cũng không còn xuất hiện một mối uy hiếp hệt như Long Bạch nữa.”

“Ta sẽ dốc hết sức mình để bọn họ sống với trái tim kính ngưỡng và cảm tạ Ma Chủ… Ta cũng sẽ chiếu cáo cho cả thiên hạ biết về ơn nghĩa và tấm lòng cao cả của Ma Chủ trong việc giữ lại cốt nhục ấu bối của dòng dõi Long Thần. Ta tin rằng vạn linh Thần Vực cũng vì thế mà rung động, buông bỏ phòng ngự, nguyện quy phục dưới chân Ma Chủ.”

“Xin Ma Chủ… thành toàn.” Giọng nàng run run, cúi đầu thật sâu.

“…” Vân Triệt nhìn Thanh Long Đế một cái thật sâu rồi cất bước rời đi.

Bên tai Thanh Long Đế là tiếng bước chân Vân Triệt đi xa dần, nàng đứng thẳng người dậy, ảo não thở dài.
Hết chương 2007.
Bình Luận (0)
Comment