Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1916 - Chương 2008. Xu Hòa Yếu Ớt

Chương 2008. Xu Hòa yếu ớt
Chương 2008. Xu Hòa yếu ớt

Đúng lúc này, giọng nói của Vân Triệt đột nhiên từ xa truyền tới: “Những kẻ dưới hai mươi tuổi, nếu xóa bỏ trí nhớ, cắt đứt Long mạch thì có thể sống.”

Vân Triệt đổi ý, Thanh Long Đế bỗng ngước mắt lên, ánh xanh biếc trong đôi con ngươi lóe sáng.

“Tiền đề là ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”

“Được,” Thanh Long Đế không hề do dự: “Mệnh lệnh của Ma Chủ, Thanh Tước không dám không theo.”

“Nhưng mà ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện này.” Vân Triệt quay lưng về phía này, thờ ơ nói: “Ta chỉ thích nắm bắt người khác trước thôi, lần sau có chuyện gì cần giao cho ngươi cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

Thanh Long Đế: “…”

“Mấy lời lẽ của ngươi chưa đủ để thuyết phục ta đâu. Cứ coi như là ta tích đức vì đám con cái đời sau vậy. Còn nữa…”

Vân Triệt dừng bước quay đầu nhìn lại: “Ngươi không thích hợp làm Thần Đế của một vương giới. Nhưng nếu làm một bình hoa thì cũng không tồi đâu.”

Nam Thần Vực, Thập Phương Thương Lan Giới.

Thương Lan Thần Vực đã bị phá hủy hoàn toàn, nếu muốn xây dựng lại những năm tháng phồn thịnh như xưa thì e rằng phải mất đến vài thế hệ.

Nhưng may mắn là lượng tài nguyên tích lũy trong hàng trăm nghìn năm của Thập Phương Thương Lan Giới vẫn còn. Trước mắt toàn bộ cốt lõi của Thương Lan đều đã di chuyển đến khu vực ít bị tổn hại nhất ở phía đông Nam Thần Vực. Thương Lan Hải Thần và Thần Sứ đang được chữa trị và dương thương, số huyền giả Thương Lan quay trở về thì đang vô cùng bận rộn, ai nấy đều sứt đầu mẻ trán.

Mà dưới thảm họa khốc liệt này, trong lòng của bất kỳ ai đều cảm thấy cực kỳ may mắn. Bởi lẽ Thương Lan Giới đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn nhất trong trận chiến giữa Bắc Vực và Tây Vực, thậm chí còn lập được chiến công. Sau nay Ma Chủ đứng đầu thiên hạ, địa vị của bọn họ không những giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Thời gian chỉ còn cách một tháng nữa, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi lại đặt chân xuống trên mảnh đất Thương Lan, những gì trong tầm mắt họ vẫn là tàn tích sau tai họa.

Nhưng cho dù Thương Lan Thần Vực đã bị phá hủy thành phế tích đi chăng nữa thì chắc chắn Thương Thích Thiên cũng không muốn rời bỏ mảnh đất tổ tiên này. Vô số huyền giả Thương Lan đang dốc sức dọn dẹp chiến trường, dường như một Vương Thành Thương Lan mới vẫn muốn tiếp tục đứng sừng sững ở nơi trung tâm Thần Vực này.

Ở phía sau, ba Diêm Tổ theo gót từ phía xa xa. Dù rằng thế gian đã không còn bất kỳ uy hiếp nào, nhưng Trì Vũ Sao vẫn không cho phép Vân Triệt rời khỏi sự bảo vệ của ba Diêm Tổ.

Bịch!

Thương Thích Thiên vội vã bước tới cùng với Phượng Hoàng, cơ thể còn chưa hoàn toàn dừng lại mà hắn đã hành lễ một cách trôi chảy: “Thương Lan Thương Thích Thiên cung nghênh Ma Chủ, Thần Chủ giá lâm. Thần uy của Ma Chủ ngang trời, vĩnh viễn che phủ thế gian…”

“Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi.” Vân Triệt với đôi mắt lạnh lùng nói: “Đưa ta đi gặp Thương Xu Hòa.”

Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn về phía xa xa, tất cả các huyền giả Thương Lan trong tầm mắt của nàng đều đang hành lễ, cúi đầu thật sâu, thậm chí cơ thể còn cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào.

Long Bạch đã chết, Long Thần Giới bị hủy diệt, Thần Giới sẽ chào đón một chủ nhân thật sự tối cao đầu tiên trong lịch sử… Mặc dù trận ác chiến ấy còn chưa kết thúc được bao lâu, nhưng sự thật này hệt như thêm dầu vào lửa, càng này càng xâm nhập sâu hơn vào trong trái tim và linh hồn của mỗi một huyền giả Thần Giới.

Song song với đó là thần danh Vân Triệt cứu cả thế giới và uy danh giết chết Long Hoàng, cũng như… lúc xử lý Long Thần Giới đã đào ra thêm vô số bóng tối và tội ác.

Nếu đã là một vương giới thì không thể nào có chuyện không tồn tại mặt bóng tối và tội ác được, Long Thần giới cũng không ngoại lệ. Những bóng tối và tội ác ấy sẽ được khuếch đại và lan rộng đến mức độ lớn nhất, như vậy, Long Thần Giới không chỉ bị đứt gãy huyết mạch, mà còn mất đi cả uy danh và vinh quang suốt hàng triệu năm.

Đó là kết cục của kẻ thua cuộc.

Chẳng qua Trì Vũ Dao làm mấy chuyện này không nên quá thuận buồm xuôi gió.

Thương Thích Thiên đi trước dẫn đường, Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi cùng bước vào một huyền châu bị ẩn giấu dưới lòng đất.

Vừa mới bước vào, ánh sáng màu lam nhạt đặc thù của Thương Lan Thần Ngọc kèm theo khí lạnh phả thẳng vào mặt hai người.

Bên trong huyền châu được khảm một không gian, mà vùng không gian nhỏ bé ấy lại xa hoa tới cực điểm, loại xa hoa này không phải là bởi vì nó được trang trí xa hoa, mà là bởi vì… dường như đủ các loại thần ngọc, thần tinh được chất đầy ở mọi ngóc ngách, hơn nữa độ bóng và khí tức đều đang nói rõ sự tinh khiết đến vô cùng của chúng.

Bất kỳ một viên nào đều quý giá đến mức không thể cân đo đong đếm bằng của cải, cho dù là cả một vương giới cùng chẳng thể dễ dàng có được.

Sự tồn tại của mấy thần ngọc, thần tinh này khiến cho nồng độ linh khí trong không gian vô cùng dày đặc.

Mà khí lạnh ở nơi này lại đến từ một tảng huyền băng, có lẽ nó không có màu, hoặc cũng có lẽ có màu lam nhạt.

Bên trên chiếc giường được đúc từ thần ngọc và huyền băng kia là một huyền trận cỡ nhỏ rộng khoảng một một trượng đang chuyển động, ánh huyền quang màu xanh lam vừa nồng đậm vừa ôn hòa, trong đó còn lờ mờ thấy được một bóng dáng nữ tử vô cùng uyển chuyển.

Lặng lẽ đứng bên cạnh huyền trận ấy là một thiếu nữ mặc đồ lam. Dung mạo thiếu nữ ấy tuyệt đẹp, eo thon như liễu, khí chất trầm lắng lạnh lùng, trông có vẻ tao nhã nhu nhược, nhưng bên trong lại ấn chứa khí tức huyền lực Thần Chủ cảnh trung kỳ khiến người ta kinh ngạc.

Đối diện với Thương Thích Thiên và Vân Triệt, thiếu nữ mặc đồ lam kia nhanh chóng hành lễ: “Tỳ nữ Thụy Y bái kiến Ma Chủ đại nhân, bái kiến Đế Thượng, Phạm Thiên Thần Đế.”

“Hừ!” Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng liếc thiếu nữ mặc đồ lam kia một cái: “Vậy mà nơi này còn giấu một Thương Lan Thần Sứ cơ đấy. Thương Thích Thiên, ngươi thật sự đối tốt với muội muội của mình thật đấy.”
Hết chương 2008.
Bình Luận (0)
Comment