Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1917 - Chương 2009. Xu Hòa Yếu Ớt (2)

Chương 2009. Xu Hòa yếu ớt (2)
Chương 2009. Xu Hòa yếu ớt (2)

Cũng chẳng trách tại sao Trì Vũ Dao lại phát hiện ra sự tồn tại của Thương Xu Hòa trong một thời gian ngắn đến thế. Với Ma hồn đáng sợ kia của nàng, dù cho một Thương Lan Thần Sứ có che giấu sâu đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi sự thăm dò của nàng.

Thương Thích Thiên vừa định giải thích thì thiếu nữ mặc đồ lam kia đã ngước mắt lên rồi nói: “Thưa Phạm Thiên Thần Đế, mặc dù tỳ nữ là Thần Chủ nhưng lại không may được đứng trong hàng ngũ Thương Lan Thần Sứ, mà bảo vệ tiểu thư chính là trách nhiệm cả đời của ta. Bởi vậy nên không thể trợ chiến Bắc Vực được.

“Nếu Ma Chủ và Phạm Thiên Thần Đế muốn truy cứu thì Nhụy Y cam chịu trách phạt.”

Giọng nói của nàng vừa trong trẻo vừa thanh tao, ngay cả khi đối diện với Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi thì đôi con ngươi ấy vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Vân Triệt thản nhiên liếc nàng một cái, tầm mắt tập trung vào phía trên huyền trận tỏa ra ánh sáng xanh biếc đang xoay tròn kia.

Thương Thích Thiên vội vàng nói: “Mệnh mạch bẩm sinh của xá muội Xu Hòa không hoàn chỉnh nên cứ cách nửa tháng phải dùng thiên địa linh hoa để kéo dài sinh mệnh một lần. Hôm nay đúng lúc…”

Nói đến đây, hắn quay đầu lại hỏi: “Nhụy Y, còn bao lâu nữa?”

“Bẩm Đế Thượng, còn khoảng một canh giờ nữa.” Thiếu nữ mặc đồ lam trả lời.

Thương Thích Thiên ngoái nhìn rồi nói: “Nếu như vậy thì xin Ma Chủ và Thần Nữ tạm thời ở lại trong thành nghỉ ngơi một lát, Thích Thiên sẽ đích thân…”

“Gọi nàng ra đây.” Vân Triệt lạnh lùng nói, không hề thông cảm.

Vẻ mặt của Thương Thích Thiên bỗng đơ ra một lúc, sau đó hắn quay người lại nói: “Nhụy Y, tới dìu nàng ra đây.”

“Không được!” Dường như thiếu nữ mặc đồ lam kia cự tuyệt không chút do dự nào, đôi lông mày của nàng ta cũng vì thế mà nhíu lại: “Mệnh khí của tiểu thư càng ngày càng suy kiệt, tất cả chỉ có thể dựa vào Lan Hoàn Hồi Thiên Trận để duy trì mạng sống. Nếu như cưỡng ép dừng lại thì sẽ tạo thành tổn thương không thể nào cứu vãn được… rõ ràng Đế Thượng là người hiểu rõ điều này nhất.”

“Không được kháng lệnh.” Giọng nói Thương Thích Thiên khẽ lạnh xuống.

Nhụy Y vẫn không nhúc nhích, sự kiên quyết trong đôi con ngươi nàng không hề buông lỏng chút nào. Nàng đang định nói thêm gì đó thì một giọng nói dịu dàng như mơ khẽ vang lên: “Nhụy Y, dìu ta dậy.”

Trong ánh huyền quang, một bàn tay thanh tú chậm rãi vươn ra.

“…” Ánh mắt của Vân Triệt không bỗng nhiên dao động một cách không thể kiểm soát được.

Đây là một bàn tay mềm mại của nữ tử… trắng, đó là một màu trắng nõn không pha tạp chút nào, hệt như một lớp tuyết mỏng bao phủ, không nhiễm bụi trần.

Rõ ràng đây là một sắc trắng bệnh trạng không thường thấy, nhưng sắc trắng ấy lại mang theo vẻ bóng loáng như tuyết mịn, hệt như được điêu khắc từ một khối bạch ngọc chân chính hoàn mỹ nhất. Năm ngón tay nàng dài mảnh khảnh, móng tay như ngọc kết tinh… Vô hình tỏa ra một vẻ đẹp gần như trí mạng, khiến ánh mắt người ta hoàn toàn không thể khống chế được mà tập trung ở đó, khó mà dứt ra được.

“Tiểu thư! Ngươi…” Nhụy Y kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhưng giờ khuyên can cũng đã muộn. Nàng vội vàng đứng dậy, cẩn thận cầm lấy đôi tay ngọc ngà sáng bóng vươn ra từ trong huyền trận kia.

Ting…

Một âm thanh khẽ vang lên, huyền trận biến mất, trong tầm mắt của Vân Triệt là một một đôi mắt yếu ngược khiến người ta lập tức thấy đau lòng.

“Yên tâm đi Ma Chủ đại nhân của ta, làm sao bản Hậu có thể để một nữ nhân bình thường tới gần ngươi được chứ. Ngươi mà gặp thì chắc chắn sẽ thích nàng thôi. Dù gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Vực.

Giây phút ánh mắt Vân Triệt rơi vào Thương Xu Hòa, trong đầu hắn lập tức vang lên âm thanh thì thầm đầy quyến rũ của Trì Vũ Dao.

Hai nữ tử mà một đời Nam Minh Thần Đế - Nam Vạn Sinh không tiếc thể diện cũng muốn có được, một người là Thiên Diệp Ảnh Nhi, người còn lại, là Thương Xu Hòa.

Nàng mặc một bộ đồ trắng giản dị, khuôn mặt không chút son phấn, vẻ dịu dàng thoáng hiện lên chút tái nhợt như tuyết. Mà vẻ bệnh trạng ấy lại không hề che lấp đi dung nhan tuyệt mỹ khiến người ta kinh tâm động phách của nàng… Hệt như Trì Vũ Dao nói, lay động trái tim người khác không chút ngạc nhiên.

Mà đôi mắt, lông mày, đôi môi của nàng… vẻ duyên dáng, mềm mại, yếu đuối từ trong ra ngoài kia hệt như những cánh sen có thể tàn lụi trong gió bất cứ lúc nào, nhưng điều ấy cũng đủ để trái tim lạnh giá nhất trên thế gian này phải sinh ra cảm giác thương tiếc sâu sắc và dục vọng muốn che chở.

“…” Vỏn vẹn ba giây sau, Vân Triệt mới khẽ rời tầm mắt.

Một nữ tử không những dung mạo xinh đẹp mà còn vô cùng yếu mềm như thế… Bất cứ ai nhìn thấy Thương Xu Hòa cũng đều đã định trước cả đời khó quên.

“Xu Hòa,” Thương Thích Thiên nói: “Còn không mau bái kiến Ma Chủ.”

Dưới sự hỗ trợ của Nhụy Y, Thương Xu Hòa nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi khom mình… Khó mà tưởng tượng nổi, là người của một Thần Giới, đồng thời cũng là muội muội của Thần Đế, lại phải dưới sự giúp đỡ của kẻ khác mới có thể hoàn thành được một động tác đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa này.

“…” Thương Xu Hòa nhìn Vân Triệt mãi, dường như chính đôi mắt yếu nhược bao phủ bởi sương mù ấy khiến Vân Triệt phải rời tầm mắt trước.

“Tiểu nữ Thương Xu Hòa, cung nghênh Ma Chủ đại nhân… Thân thể Xu Hòa không tiện, không thể lập tức ra bái kiến, xin Ma Chủ đại nhân trách tội.”

Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa chậm rãi hệt như là tiếng phượng xẹt qua bên tai, cũng vừa như tiếng gió dịu nhẹ khiến người ta không tự chủ mà gắng sức đuổi theo, không muốn bỏ lỡ một âm tiết nào.

“Hừ, không hổ danh là phù dung sớm nở tối tàn để lại cái danh nữ nhi của Thương Lan – đệ nhất mỹ nhân Nam Thần Vực năm đó,” Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng nói: “Đã ốm yếu tới mức sắp cạn kiệt thọ mệnh mà vẫn còn dáng vẻ quyến rũ người khác đến vậy cơ đấy.”

Vân Triệt: “…”

Thương Xu Hòa khẽ nói: “Trước mặt Thần Nữ, chẳng qua Xu Hòa chỉ là đám bụi dưới ánh trăng mà thôi, sao có thể ca tụng như vậy được.”
Hết chương 2009.
Bình Luận (0)
Comment