Dường như nàng không hề nghe ra được vẻ không thiện chí chẳng biết là cố ý hay vô ý trong lời nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi kia.
Mà đương nhiên vẻ không thiện chí ấy đến từ phản ứng của Vân Triệt mà nàng nhận ra được, cho dù điều ấy chẳng rõ lắm khi hắn đối mặt với Thương Xu Hòa.”
“Ngươi không cần phải khiêm tốn như vậy đâu.” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch môi: “Ít nhất cũng miễn cưỡng đủ tư cách làm công cụ để hầu hạ đấy.”
Nhụy Y thầm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận, nhưng cuối cùng lại không tài nào bộc phát ra nổi.
Dường như cơn đau đột ngột ập đến, đôi bàn tay ngọc ngà trắng như tuyết của Thương Xu Hòa khẽ vuốt ngực, đôi lông mày hơi cau lại kia khiến trái tim người ta cũng phải đau lòng: “Có thể trở thành một phần giúp đỡ được Ma Chủ là may mắn của Xu Hòa. Chẳng qua Xu Hòa cũng biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, không biết… có thể… khụ… khụ khụ…”
Đôi tay nàng ôm lấy ngực, không ngừng ho khan, một vệt ửng hồng nhàn nhạt dần hiện lên trên đôi gò mà như đang điểm xuyết thêm cho vẻ đẹp bệnh trạng kỳ lạ kia.
“Tiểu thư!” Nhụy Y hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống, nhưng hai tay chỉ có thể cẩn thận đỡ lấy, bởi vì cơ thể của Thương Xu Hòa đã yếu ớt tới mức không thể chịu nổi một chút huyền khí từ nàng ta nữa rồi.
Vân Triệt nhìn chằm chằm vào Thương Xu Hòa rồi lạnh lùng nói: “Ở trạng thái của nàng mà vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ thì đúng là kỳ tích. E rằng tài nguyên tiêu hao để duy trì sinh mệnh của nàng ấy mấy năm nay có thể đủ để bồi dưỡng mấy Thần Chủ ấy chứ. Thương Thích Thiên, là một Thần Đế mà ngươi cũng tùy hứng thật đấy.”
Thương Thích Thiên thở dài một hơi, bỗng nhiên nặng nề quỳ xuống đất rồi nói: “Ma Chủ, tình trạng mấy năm nay của Xu Hòa càng ngày càng xấu đi, Thích Thiên đã gắng hết sức nhưng cũng chẳng giữ được bao lâu nữa. Trên thế giới này, chỉ mình ngươi mới có thể cứu được nàng… Ma Hậu đã đích thân nói rằng ngươi chắc chắn có thể cứu được nàng!”
“Nếu Ma Chủ có thể ban cho nàng một cuộc đời bình an, Thương Thích Thiên ta… nguyện làm một con chó trung thành nhất… đời đời kiếp kiếp… dưới trướng Ma Chủ!”
“Huynh… trưởng…” Thương Xu Hòa khẽ đưa mắt, thì thào một tiếng.
“Hừ!” Vân Triệt chỉ cười nhạo một tiếng với lời thề thốt của Thương Thích Thiên. Giờ đây hắn không còn nhẹ dạ cả tin bất cứ lời hứa nào nữa rồi. Thứ duy nhất có thể tin tưởng là thứ đã nắm chắc trong tay không tài nào thoát ra được nữa.
Hắn bước lên phía trước một bước, duỗi tay về phía Thương Xu Hòa rồi ra lệnh: “Đưa tay cho ta.”
“Vâng.”
Đối mặt với mệnh lệnh từ Ma Chủ, gần như Thương Xu Hòa ngoan ngoãn đáp lại. Dưới ánh mắt phức tạp của Nhụy Y, nàng khẽ chuyển đôi tay đang đặt trên tay nàng ấy sang lòng bàn tay của Vân Triệt.
Dường như trong lòng bàn tay của Vân Triệt đang nắm lấy một khối nhuyễn ngọc không xương vậy. Hắn cố ý thu lại bớt mấy phần huyền khí và sức mạnh trong lòng bàn tay.
Trong suốt cả quá trình, đôi mắt của Thương Xu Hòa cứ lặng lẽ nhìn vào mắt hắn mãi, vừa mang theo vẻ hiếu kỳ, cũng vừa mang theo vẻ mờ ảo.
“… Sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?” Vân Triệt đột nhiên hỏi.
Đôi môi ngọc khẽ hé ra, dường như nàng đang rất kinh ngạc vì nam tử trước mặt đột nhiên đặt ra một câu hỏi rất không phù hợp với thân phận của hắn. Sau đó trên môi nàng khẽ nở một nụ cười rất nhẹ, đôi con ngươi vẫn nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt: “Xu Hòa ta vẫn luôn cho rằng, ánh mắt của Ma Chủ sẽ rất lạnh lẽo, rất đáng sợ, vậy mà không ngờ rằng… lại… đẹp đến như vậy.”
Vân Triệt: “…”
“…” Đôi mắt vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi bỗng nhiên nheo lại.
“Ha ha!” Vân Triệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt bỗng lạnh lùng hẳn lên: “Vậy giờ ngươi đã nhìn thấy ma quỷ trong mắt ta chưa?”
Thương Xu Hòa nhìn thẳng vào đôi đồng tử kia rồi khẽ nói: “Ma quỷ trong mắt Ma Chủ u ám tối tăm, cứ như muốn cắn nuốt người khác bất cứ lúc nào. Nhưng dường như nó chỉ hiện lên trong đôi mắt của Ma Chủ chứ không hề muốn xâm chiếm trái tim và linh hồn ngươi.”
Vân Triệt: “…”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “…”
“Khụ, khụ khụ khụ khụ!” Thấy biểu cảm của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi sai sai, Thương Thích Thiên vội vàng xen vào: “Ma Chủ, tình trạng của Xu Hòa thế nào rồi?”
“…” Vân Triệt nhìn vào đôi mắt mềm mại yếu ớt như nước kia của Thương Xu Hòa một cái thật sâu, trên người hắn hiện lên bạch quang, sau đó lớp bạch quang ấy nương theo đôi tay yếu mềm được hắn cầm lấy kia chậm rãi bao phủ toàn thân Thương Xu Hòa.
Huyết mạch bẩm sinh đã không hoàn chỉnh, nếu không phải là một Thần Đế vương giới không tiếc bất cứ cái giá nào duy trì sinh mệnh cho nàng thì có lẽ nàng không thể sống đến tận ngày hôm nay.
Giữa bạch quang ấy, toàn thân Thương Xu Hòa hệt như cỏ khô được thấm đẫm nước mưa, tốc độ sinh trưởng nhanh chóng sản sinh ra càng ngày càng nhiều sinh khí.
Chắc chắn một người cả đời bệnh tật yếu ớt mà gặp phải kỳ tích như vậy thì sẽ kích động đến mức không nói lên lời, vui mừng đến mức không kiểm soát được bản thân. Thế nhưng Thương Xu Hòa trong cảm nhận của Vân Triệt, bất kể là khí tức, trái tim hay là linh hồn đều như mặt nước tĩnh lặng không gió, dường như không hề dao động chút nào.
Vân Triệt nhíu mày ngước mắt lên, hắn lại phát hiện Thương Xu Hòa vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn bằng một vẻ bình tĩnh và chăm chú đến khó hiểu.
Một canh giờ trôi qua, Vân Triệt vẫn giữ nguyên động tác và tư thế y như cũ, không nói lời nào trong suốt cả quá trình.
Cuối cùng hắn cũng thu tay về, cơ mà lớp bạch quang kia vẫn còn ở trên người Thương Xu Hòa. Lúc này, một huyền trận Quang Minh được thiết lập với thần tích sinh mệnh chầm chậm hiện ra ngay dưới chân nàng.
Vẻ mặt căng thẳng của Thương Thích Thiên cũng theo đó mà thay đổi, hắn bước lên phía trước một bước rồi nói: “Xu Hòa, ngươi… cảm thấy thế nào?”
Thương Xu Hòa cúi người hành lễ: “Xu Hòa cảm tạ Ma Chủ ban ân.”
Hết chương 2010.