“Hừ, ngươi thật sự nên cảm tạ đấy.” Vân Triệt xoay người bước đi, lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi đừng quên ngươi phải dùng thứ gì để báo đáp phần ơn huệ này đấy!”
Thương Xu Hòa ngước mắt lên rồi khẽ nói: “Ơn huệ của Ma Chủ, ưu ái của Ma Hậu, cả quãng đời còn lại Xu Hòa chắc chắn sẽ không phụ lòng.”
“Tốt nhất là như vậy!” Vân Triệt nói: “Mỗi ngày ở trong đại trận ít nhất sáu canh giờ, sau một tháng ngươi sẽ không khác gì người bình thường, sau hai tháng tu vi sẽ khôi phục đến đỉnh cao mà năm đó ngươi đạt được. Đến lúc đó bản Ma Chủ sẽ lại tới đây giúp ngươi dung hợp Thần Lực Thương Lan.”
Không đợi Thương Thích Thiên và Thương Xu Hòa đáp lại, bóng người Vân Triệt đã lóe lên một cái, rời khỏi huyền châu: “Thiên Ảnh, đi.”
“À… cung tiễn Ma Chủ!” Thương Thích Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng gì, hắn kìm nén suy nghĩ muốn kiểm tra trạng thái của Thương Xu Hòa mãnh liệt, nhanh chóng đi theo Vân Triệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cất bước, lúc chuẩn bị rời khỏi huyền châu, nàng đột nhiên dừng lại rồi chuyển mắt nói: “Có thể được nữ nhân Trì Vũ Dao đó lựa chọn dứt khoát như vậy, nói thế là cũng không thể chỉ có mỗi lý do ngươi là muội muội ruột của Thương Thích Thiên được. Ta rửa mắt chờ mong để xem xem rốt cuộc nàng công chúa ốm yếu bệnh tật phải ẩn thế, cũng là người mà ta suýt thì quên mất này đáng gờm đến mức nào.”
Thương Xu Hòa khẽ nói: “Xu Hòa vẫn luôn lánh đời, vô dục vô niệm. Giờ đây việc nhận được cuộc sống mới chính là được ban một ân huệ lớn lao, đời này nào dám mơ mộng xa vời, cũng khó mà đáp ứng kỳ vọng của Phạm Thiên Thần Đế.”
“Hừ, ngươi đang nghi ngờ mắt nhìn người của Ma Hậu đấy hả?” Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh: “Trừ một vài thứ ra thì mắt nhìn người của nữ nhân kia chưa bao giờ sai hết.”
Thương Xu Hoa ngẩng đầu, ánh mắt va phải đôi đồng tử màu vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi.
“Thông minh quá ắt sẽ tổn thương, mối tình đậm sâu thường không kéo dài.” Thương Xu Hòa nhẹ nhàng nói: “Nửa đời trước Xu Hòa xa cách hồng trần nuôi dưỡng tâm hồn, nửa đời sau Xu Hòa không si tâm không vọng tưởng, chỉ dùng bình yên của Nam Vực để báo đáp ơn huệ của Ma Chủ và Ma Hậu.”
“Bình yên của Nam Vực? Chỉ dựa vào ngươi ư?” Thiên Diệp Ảnh Nhi cười khẩy một tiếng: “Vậy thì ngươi phải làm cho tốt vào. Ta không hy vọng trong đám nữ nhân mang cái danh Đế Phi của hắn lại tồn tại một phế vật vô dụng làm nhục cái danh đế vương trong tương lai của hắn đâu.”
“Đúng rồi, ta có điều muốn nhắc nhở ngươi trước.” Thiên Diệp Ảnh Nhi quay đầu lại, bóng lưng của nàng đối diện với Thương Xu Hòa: “Cái giá của việc cưỡng ép dung hợp Thần Lực Thương Lan là đoản mệnh.”
“Nói không chừng còn ngắn hơn cả lúc ngươi kéo dài hơi tàn trước đó.”
Trong lúc những lời nói lạnh lùng ấy ghim thẳng vào tim nàng, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đi xa.
Nét mặt của Thương Xu Hòa vẫn không hề dao động, nhưng nét mặt của Nhụy Y bên cạnh nàng lại biến sắc.
“Tiểu thư, nàng ta vừa mới nói…”
“Đừng nói chuyện này cho huynh trưởng biết.” Thương Xu Hòa chậm rãi nhắm mắt lại.
“Nhưng…”
“Không được làm trái lệnh.” Thương Xu Hòa âm u nói: “Huynh trưởng đã bảo vệ ta nửa đời người, bây giờ là lúc trời đất thay đổi, đã đến lúc ta phải trả lại rồi.”
“… Rõ.” Nhụy Y cúi đầu, nặng nề cắn môi.
…
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đi về phía bắc, quay trở lại Đông Thần Vực.
Cuối cùng hai người cũng tách ra, Thiên Diệp Ảnh Nhi đi về phía Phạm Thiên Thần Giới, dù gì nàng vẫn còn là Phạm Thiên Thần Đế. Nguyên khí của Phạm Thiên Thần Giới ngày nay đã tổn thương nặng nề, dù xảy ra chuyện gì thì nàng cũng phải quay về dẫn dắt.
Nhưng điều khá nực cười lại là, một người năm đó giữ khư khư cái danh “Phạm Thiên Thần Đế” như nàng, giờ phút này lại bị Vân Triệt ép buộc mới miễn cưỡng trở về giải quyết một phen.
Sau khi băng qua Tinh Vực rộng lớn, Vân Triệt đến một vùng đất cằn cỗi. Khắp nơi của nơi đây đều là dấu tích của tai ương, đặc biệt là vết nứt trên mặt đất kia hệt như một vết cắt ngang cả thế giới, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy kinh hãi.
Nơi này đã từng là Tinh Thần Giới.
Trong tầm mắt của Vân Triệt nhanh chóng xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn của Thái Chi.
Nàng lặng lẽ đứng trước một bia đá lớn, hai tay chắp trước ngực. Trên bia đã khắc tên của sáu vị Tinh Thần.
Mặc dù nơi này đã bị hủy diệt sạch sẽ từ lâu, nhưng xét cho cùng nó vẫn là nơi khởi nguyên và vinh quang của các Tinh Thần. Thái Chi lựa chọn mảnh đất này để chôn cất bọn họ, nàng cũng đã đứng đây thủ hộ rất lâu, rất lâu rồi.
“Thái Chi.” Vân Triệt bước đến bên cạnh nàng, khẽ khàng gọi nàng một tiếng.
Thái Chi chầm chậm mở mắt, nàng nhìn tấm bia đá trước mặt, nhẹ nhàng nói như như đang mê man: “Mấy năm nay ta vẫn luôn hận bọn họ đến như vậy… nhưng tại sao chứ, cuối cùng bọn họ đều chết vì ta.”
Vân Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Lệnh của Thần Đế không thể không tuân theo, năm đó bọn họ cũng vì bất đắc dĩ cả thôi. Bọn họ đều đã ngã xuống vì ngươi, đó cũng coi như là một hình thức để chuộc tội. Ta tin chắc rằng giây phút họ rời đi đều rất bình thản và sẵn lòng.”
“Dù gì Thái Chi của ta cũng đáng yêu như vậy mà, làm gì có ai không thích ngươi cơ chứ.”
Thái Chu dùng ngón tay nhéo nhẹ vào lòng bàn tay Vân Triệt một cái, khịt mũi nói: “Ngươi chắc chắn cũng từng nói câu hệt như này với tỷ tỷ.”
“…” Vân Triệt cố gắng nhớ lại, tỏ vẻ thật thà nói: “Hình như đã từng nói thật.”
Thái Chi không hề đáp lại mà đột nhiên ngơ ngẩn nhìn về phía trước, hình ảnh trước mắt bỗng dần nhòe đi: “Tỷ phu, ta muốn nói với bọn họ rằng ta đã tha thứ cho bọn họ rồi, bọn họ… sẽ nghe thấy chứ?”
Cho dù bản thân nàng được thừa kế Thần Lực Thiên Lang mà nàng oán hận nhất, cho dù sức mạnh và cơ thể nàng sa đọa trong hắc ám, nhưng bản tính dịu dàng nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn vẫn chưa bao giờ thật sự thay đổi.
Vân Triệt thu lại ý cười trên mặt, hắn thầm thở dài, lấy Tinh Thần Luân Bàn từ trong Thiên Độc Châu ra: “Nếu ngươi thấy hối hận thì hãy tìm một người thừa kế phù hợp với sức mạnh của bọn họ. Như vậy thì cũng được coi như là một hình thức tái sinh bọn họ… cũng là tái sinh lại cả Tinh Thần Giới.”
Hết chương 2011.