Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1920 - Chương 2012. Tiếng Ngâm Từ Vực Thẳm (2)

Chương 2012. Tiếng ngâm từ vực thẳm (2)
Chương 2012. Tiếng ngâm từ vực thẳm (2)

Phía trên Tinh Thần Luân Bàn là sáu ánh sao đang chậm rãi lóe sáng… Mà nguyên lực của bốn Tinh Thần là Thiên Độc, Thiên Nguyên, Thiên Cương và Thiên Khôi đã bị bọn họ hiến tế rồi vĩnh viễn biến mất rồi.

Sự xuất hiện của Tinh Thần Luân Bàn đã cộng hưởng với Thần Lực Thiên Lang trên người Thái Chi. Nàng chậm rãi vươn tay đón nhận lấy Tinh Thần Luân Bàn, đột nhiên sửng sốt một lúc rồi mới lẩm bẩm: “Tại sao trong này không có sức mạnh của tỷ tỷ vậy?”

Vân Triệt nặng nề nói: “Trong ngoài hỗn độn hoàn toàn cách biệt, thần nguyên của nàng ấy đã định trước là không thể trở về được nữa rồi.”

Thái Chi giật mình, sau đó đột nhiên ngước mắt lên: “Tỷ phu, tỷ tỷ, nàng ấy… có khi nào… vẫn còn sống không?”

“…” Vân Triệt sững người, mở to hai mắt, mãi không thể trả lời được.

Thái Chi cất Tinh Thần Luân Bàn đi rồi xoay người nói: “Tỷ phu, ta đi đây.”

“…” Vân Triệt bừng tỉnh: “Ngươi đi đâu?”

“Đương nhiên là Thái Sơ Thần Cảnh rồi.” Thái Chi nói: “Ta phải đưa chúng trở về thôi.”

“Được.” Vân Triệt mỉm cười: “Vậy ngươi về sớm nhé. Ngay về đến Lam Cực Tinh, ta muốn đưa ngươi đi gặp cha nương ta đầu tiên.”

Thái Chi bỗng sửng sốt, “vèo” một cái quay mặt đi, nàng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch kia rồi nói: “Hứ, chắc chắn ngươi cũng nói câu này với mấy nữ nhân kia rồi, ta không mắc lừa nữa đâu.”

“Chỉ nói với ngươi thôi đó! Dù gì ngươi cũng là người được ta cưới hỏi đàng hoàng mà!” Vân Triệt xụ mặt nói: “Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần rồi, không cho phép ngươi gọi ta là tỷ phu! Ta là phu quân của ngươi mà!”

Thái Chi vểnh cả mũi: “Không! Ta chỉ muốn gọi ngươi là tỷ phu thôi!”

Vân Triệt tỏ vẻ ngạc nhiên, trên gương mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười xấu xa: “Ồ~~ Hóa ra là như vậy. Không ngờ ngươi có đam mê kỳ lạ như thế đấy?”

“Đam mê?” Thái Chi cái hiểu cái không, sau đó lại tỏ vẻ chính trực: “Ta chỉ muốn tất cả mọi người đều biết cái tên xấu xa nhà ngươi, rõ ràng có tỷ tỷ rồi mà còn muốn cuỗm luôn tiểu di tử.”

Vân Triệt: (⊙o⊙)…

“Còn… nữa, ngươi vĩnh viễn không được quên tỷ tỷ đâu đó, hì hì.”

Thái Chi lè cái lưỡi hồng nhuận, bóng dáng xinh đẹp kia nhẹ nhàng đi xa, chỉ để lại Vân Triệt còn đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu.

Hắn quay đầu nhìn về phía đông.

“Tỷ phu, tỷ tỷ, nàng ấy… có khi nào… còn sống không?”

Tiếng thì thào khe khẽ của Thái Chi cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn… Hắn nhìn về phía đông, bất động, im lặng hồi lâu.

Vài canh giờ sau hắn mới tỉnh táo lại, bay về hướng Lưu Quang Giới.



Thái Sơ Thần Cảnh, Vực Thẳm Hư Vô.

Quân Vô Danh ngồi xếp bằng trên đất, đôi mắt già nua nhắm nghiền. Một chiếc lá khô không biết từ đâu bay tới rơi xuống, nó chưa kịp đến gần thì đã bị kiếm khí vô hình chém làm đôi.

Quân Vô Danh mở mắt, nhìn hai mảnh của phiến lá khô kia… Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng tuổi thọ của bản thân hắn chỉ còn chưa đầy năm năm nữa.

Có lẽ đến cả hắn cũng không có cơ hội được nhìn thấy cái ngày mà kiếm đạo Quân Tích Lệ đạt đến cảnh giới cao nhất.

“Lệ nhi, ngươi về rồi à.” Hắn thản nhiên mở miệng, âm thanh hệt như sương mù.

Bóng hình của Quân Tích Lệ chậm rãi đáp xuống, cung kính quỳ bái hắn.

“Sư phụ, tất cả đều là thật.” Quân Tích Lệ nói: “Long Bạch đã chết, trừ hai giới Thanh Long, Kỳ Lân của Tây Thần Vực ra thì tất cả cốt lõi của các vương giới khác đều đã bị tiêu diệt. Nhưng điều kỳ lạ hơn là, Thần Giới không hề hoàn toàn rơi vào cảnh sụp đổ hoảng loạn, trái lại… Dường như tất cả mọi người đều đã chấp nhận số phận để Vân Triệt quân lâm thiên hạ.”

“…” Quân Vô Danh thở dài thườn thượt: “Vi sư từng khen hắn là thiên chi kiêu tử chân chính. Hóa ra thật sự không có một ai trên thế gian này xứng đáng để đánh giá hắn cả.”

“…” Quân Tích Lệ đột nhiên nhớ đến trận chiến liều mạng giữa hắn và Vân Triệt ở đại hội Huyền Thần năm đó, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy phức tạp khó nói lên lời.

“Bài trừ tạp niệm, ngưng tâm nhập kiếm.” Quân Vô Danh chậm rãi nói, đồng thời trong lòng cũng thầm than thở một tiếng: Thời gian vi sư có thể ở cùng ngươi cũng không còn nhiều nữa, sau này ngươi, thật sư… phải một thân một mình rồi.

May mà năm đó hắn đã kết một mối thiện duyên vô cùng vi diệu với Vân Triệt. Với thời đại mà Vân Triệt là trời này, có lẽ tương lai của nàng sẽ bớt phải lo lắng hơn.

“Vâng.”

Đối mặt với khí tức ngày càng mỏng manh kia của Quân Vô Danh, Quân Tích Lệ cùng cố gắng thuận theo. Nàng ngồi xuống, nhưng vừa định ngưng thần tụ tâm thì linh hồn đột nhiên dao động một cách khó hiểu.

Đôi mắt sắc bén đang nhắm chặt kia đột nhiên mở ra, nhìn về hướng Vực Thẳm Hư Vô.

“Sao lại đột nhiên phân tâm thế?” Quân Vô Danh hỏi.

Đôi lông mày của Quân Tích Lệ dần nhíu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vực Thẳm Hư Vô. Không lâu sau, cảm giác dao động linh hồn ấy lại xuất hiện.

“Sư phụ, ngươi có… nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì không?” Nàng liếc mắt hỏi.

“Hầy,” Quân Vô Danh khẽ thở dài rồi nói: “Tạp niệm sẽ quấy nhiễu thần hồn. Kể từ trận chiến năm đó với Vân Triệt, trong kiếm tâm của ngươi chưa bao giờ thực sự xóa bỏ được hình bóng của hắn.”

Quân Tích Lệ bỗng hoảng hốt: “Sư phụ, ta…”

“Cái này không sai, cũng không phải ma.” Quân Vô Danh dịu dàng nói: “Hắn đã là đế vương của cả thiên hạ, mà ngươi, chỉ khi đủ mạnh mẽ mới có thể chân chính đứng bên cạnh hắn.”

“…” Quân Tích Lệ muốn phủ nhận gì đó, nhưng đôi môi nàng mấp máy mấy lần mà vẫn không hề phát ra được âm thanh nào.

Trong bất tri bất giác, trái tim nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong kiếm, quanh thân nàng bỗng sinh ra dao động vô hình… mãi cho đến khi sắp tới gần kiếm ý vô tức kia.

Cách đó không xa, sương mù trắng xóa lơ lửng trong Vực Thẳm Hư Vô bỗng nhiên dao động trong nháy mắt dù chẳng có gió, sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Hết chương 2012.
Bình Luận (0)
Comment