Đông Thần Vực, Lưu Quang Giới.
Thủy Thiên Hành ngồi xếp bằng trên mặt đất, bên dưới là một huyền trận Quang Minh đang chậm rãi chuyển động. Huyền trận Quang Minh này khác với với huyền trận mà Vân Triệt đã tạo ra cho Thương Xu Hòa trước đó, nhưng điểm chung là chúng đều được dựng lên từ thần tích sinh mệnh.
Trước đây Nguyệt Thần Đế xuống tay với Thủy Thiên Hành cực kỳ tàn nhẫn, nhất là tổn thương nặng nề với huyền mạch kia hoàn toàn không thể cứu vãn nổi theo cách thông thường, đủ để khiến bất cứ một huyền giả nào cũng phải tuyệt vọng… huống chi là Giới Vương đứng ở vị trí cao nhất của Lưu Quang Giới.
Trên đời này chỉ có duy nhất thần tích sinh mệnh, cũng chỉ có duy nhất Vân Triệt mới có thể sử dụng và hồi phục như ban đầu, nhưng cũng cần một thời gian rất dài.
Sau nửa canh giờ, Vân Triệt thu tay lại, huyền trận Quang Minh cũng theo đó mà biến mất.
Thủy Thiên Hành chậm rãi mở mắt ra, trước khi hắn đứng dậy, một luồng huyền khí tự động giải phóng ra ngoài. Cảm nhận được sự biến hóa như mơ trong huyền mạch, Thủy Thiên Hành – kẻ đã chấp nhận số phận của mình mấy năm nay, cũng kích động tới mức bật khóc, thân trên cúi xuống thật sâu: “Thiên Hành… cảm tạ Ma Chủ ban ân.”
Vân Triệt lập tức vươn tay đỡ lấy Thủy Thiên Hành: “Thủy tiền bối không cần phải như vậy đâu. Phần báo đáp này không bằng một phần vạn ân tình của Lưu Quang Giới đối với ta.”
Vân Triệt luôn luôn dành sự kính trọng và biết ơn sâu sắc với Lưu Quang Giới. Đặc biệt tất cả những việc mà Thủy Mị Âm đã làm suốt mấy năm nay vì hắn đều là phần ơn huệ lớn lao mà hắn đời đời kiếp kiếp cũng khó mà trả hết được, việc báo đáp Lưu Quang Giới như thế này cũng chẳng có gì là quá nhiều cả.
“Ma Chủ quá lời, Ma Chủ quá lời rồi.”
Thủy Thiên Hành vẫn tỏ vẻ kích động… Vân Triệt trước mắt hắn chính mà Ma Chủ đã càn quét ba Thần Vực, giết chết Long Bạch, đương nhiên hắn không thể dùng phong thái của trưởng bối và Giới Vương thượng vị để cười nói rồi gọi “hiền tế” như trước đây được nữa.
“Huyền mạch của ta… thật sự có thể hồi phục lại được như ban đầu sao?” Thủy Thiên Hành hỏi. Giọng nói của hắn run run, ánh mắt cũng dao động, rõ ràng là bất kể mấy năm nay Thủy Thiên Hành đã tỏ vẻ bình tĩnh đến mức nào, thì thực tế… bất kỳ một huyền giả Thần Chủ cảnh nào cũng không thể thật sự chấp nhận sự thật rằng quãng đời còn lại của bản thân chỉ có thể vĩnh viễn là Thần Quân cảnh.
“Hì hì, lão cha, hôm nay ngươi đã hỏi câu hỏi này những bốn lần rồi đó!” Thủy Mị Âm vẫn luôn đứng canh bên cạnh cười he he nói: “Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này nói không thể được, nhưng chỉ cần Vân Triệt ca ca nói có thể thì nhất định có thể hồi phục lại hoàn toàn, ngươi cứ yên tâm đi.”
Vân Triệt nói: “Thủy tiền bối yên tâm, ‘sau này cứ cách vài tháng, ta sẽ tới đây chữa trị cho tiền bối một lần’, không đến hai mươi tháng sau, huyền mạch của ngươi sẽ hồi phục lại như ban đầu, trong vòng ba năm, huyền lực sẽ dần dần khôi phục lại đến đỉnh cao của năm đó, không hề hao tổn một chút nào.”
Câu trả lời không hề mang theo chút miễn cưỡng nào khiến Thủy Thiên Hành lập tức kích động đến đỏ cả mặt, hắn đang định hành đại lễ thì bị Vân Triệt cản lại: “Thủy tiền bối, ngươi không cần nói mấy lời khách sáo nữa đâu. Tất cả những thương tổn mà ngươi phải chịu đều là do ta cả. Huống chi… đại điển phong Đế mấy tháng sau, ta sẽ chính thức kết thành phu thê với Thủy Mị Âm, làm sao ta có thể nhận đại lễ của nhạc phụ đại nhân tương lai như vậy được chứ.”
Thủy Mị Âm khẽ nghiêng đầu rồi nở nụ cười tươi, còn Thủy Thiên Hành lại sửng sốt, sau đó thì bật cười ha hả.
“Được lắm, hiền tế, hiền tế! Ha ha ha ha, đúng là xưng hô như thế vẫn thuận miệng hơn.” Xưng hô vừa mới thay đổi, áp lực bao trùm trong lòng cũng theo đó mà biến mất. Tiếng cười lớn của Thủy Thiên Hành cũng càng trở nên vui vẻ hơn: “Hiền tế cứ yên tâm đi, trong lúc tiến hành đại điển phong Đế, nếu có kẻ nào bên phía Đông Thần Vực dám gây chuyện, lão tử sẽ đích thân… để khuê nữ giết cả tộc hắn!”
Thánh Vũ Tông bị tiêu diệt trong vòng một đêm, đến cả Lạc Thượng Trần cũng đột tử ngay trong tông môn, trên dưới Thánh Vũ Giới bây giờ, ai ai cũng cảm thấy bất an, khắp nơi đều loạn lạc.
Ai cũng có thể đoán được là người nào làm, nhưng lại không một người nào dám vạch trần.
Mà đương nhiên một Thánh Vũ Giới không có Thánh Vũ Tông sẽ không còn xứng đáng với cái danh Tinh Giới thượng vị đứng đầu ở Đông Thần Vực nữa. Đông Thần Vực ngày nay, ngoài vương giới Phạm Thiên Thần Giới vẫn còn tồn tại kia ra thì quyền lực đều nằm trong tay Lưu Quang Giới và Phúc Thiên Giới.
Vân Triệt gật đầu rồi nói: “Trụ Thiên Giới, Nguyệt Thần Giới đã bị tiêu diệt, Tinh Thần Giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, giờ đây ta sẽ lập Ngâm Tuyết Giới trở thành một vương giới mới để tăng cường quyền khống chế và chấn nhiếp Đông Thần Vực. Đến lúc đó còn phải cần sự tương trợ của tiền bối.”
“Chuyện này ta cũng đã nói với Thủy Mị Âm rồi.” Thủy Thiên Hành phất tay một cái: “Yên tâm đi, đến lúc đó ta và Phúc Thiên Giới sẽ là những kẻ đầu tiên đứng ra ủng hộ ngươi.”
“Vả lại Giới Vương của Ngâm Tuyết Giới đã dùng một kiếm giết chết Phi Diệt Long Thần, chỉ riêng uy phong như này, ai dám không phục chứ!”
Lúc này, bên ngoài kết giới đột nhiên truyền tới một dao động kỳ lạ, hai luồng khí tức đang dây dưa với nhau bỗng xông vào bên trong kết giới.
“Nương, ngươi thật sự không thể vào được đâu, Ma Chủ đại nhân đang ở trong đó…” Giọng nói của Thủy Ánh Nguyệt mang theo sự bất lực và vẻ khá bối rối.
“Ma Chủ đại nhân cái gì chứ! Đó là hiền tế của ta, nhạc mẫu tới xem hiền tế thì có gì lạ đâu chứ!”
“Nhưng mà… á!”
Một cơn gió mạnh bỗng nổi lên, Vân Triệt vừa mới quay người, một bóng người đã nhanh chóng đến gần, phía sau người đó là Thủy Ánh Nguyệt, nàng ấy chỉ đành vội vã chạy theo chứ không dám ngăn cản lại.
Hết chương 2013.