Đó là một nữ nhân trạc ngoài ba mươi tuổi, mặc đồ xanh lam, dung mạo xinh đẹp, đôi mắt như hoa đào. Vừa mới đến nơi, đôi con ngươi của nàng lập tức nhìn thẳng vào người Vân Triệt, trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào khi đối diện với Ma Chủ, trái lại còn nhướn mày, trong mắt dần lộ ra ý cười.
“Nương, sao ngươi lại xông vào đây rồi.” Dáng ngươi yêu kiều của Thủy Mị Âm lóe lên một cái, sau đó đứng cạnh nữ nhân kia, thân thiết ôm lấy cánh tay của nàng.
“Xông vào cái gì chứ, nói chuyện chẳng có ý tứ gì cả.” Nữ nhân kia vươn tay véo má Thủy Mị Âm, nhưng trong đôi mắt tràn đầy ý cười kia vẫn đang dán vào mặt Vân Triệt: “Chẳng phải nương đến xem phu quân tương lai mà ngươi đã chọn hay sao.”
“Ái chà ~~ sau khi trở thành Ma Chủ, không những dung mạo còn tuấn tú hơn năm đó, mà còn oai phong lẫm liệt hơn nhiều. Đặc biệt là sát khí quyến rũ như thế này, làm gì có nữ nhân nào trong thiên hạ có thể kháng cự lại được chứ. Không hổ danh là Tiểu Âm Âm của nương, mắt nhìn tốt thật đấy. Cho dù là nương… nếu như sinh muộn hơn mấy chục năm thì làm gì có chuyện đến lượt cha ngươi chứ.”
Vân Triệt: “…”
“Hầy.” Thủy Ánh Nguyệt thở dài một hơi, vẻ mặt bất lực.
“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Thủy Thiên Hành vội vàng đứng dậy, khuôn mắt tuấn tú vặn vẹo nói với Vân Triệt: “Đây… đây là phu nhân của ta – Trình Vãn Tiêu, cũng là sinh mẫu của Ánh Nguyệt và Mị Âm. Nàng không hiểu quy tắc, bạ đâu nói đó, xin Ma Chủ đừng cho là thật.”
Nói xong, hắn cau mày bĩu môi với nữ nhân kia một cái, đồng thời vội vàng truyền âm nói: “Ai cho ngươi vào đây hả, mau ra ngoài!”
Nữ nhân kia ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không thèm nhìn Thủy Thiên Hành lấy một cái. Nàng vẫn mỉm cười đánh giá Vân Triệt, cặp mắt hoa đào kia lộ ra ý cười cứ như trong đó sắp mọc ra hoa đào thật vậy.
Vân Triệt cũng đứng dậy, cung kính hành lễ: “Vãn bối Vân Triệt, bái kiến bá mẫu.”
Thủy Mị Âm thường xuyên nhắc tới mẫu thân nàng trước mặt hắn, thế nên hắn đã biết tới cái tên “Trình Vãn Tiêu” này từ lâu rồi, nhưng mà hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên.
Trình Vãn Tiêu là tiểu thiếp nhỏ nhất của Thủy Thiên Hành, dù nàng mới nhập môn có mấy chục năm mà đã đại danh đỉnh đỉnh rồi. Bởi lẽ hai nữ nhi mà nàng sinh cho Thủy Thiên Hành… Thủy Ánh Nguyệt, Thủy Mị Âm, bây giờ một người trong đó là Giới Vương Lưu Quang Giới, người còn lại là Mị Âm Thần Nữ.
Có hai nữ nhi này rồi, Trình Vãn Tiêu chẳng cần làm gì cũng có thể làm lu mờ chính thất cả tất cả thê thiếp của Thủy Thiên Hành.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ rằng, Trình Vãn Tiêu chỉ cần nói một câu thôi thì nàng sẽ được lập làm chính cung. Thế nhưng nàng khịt mũi coi thường vị trí của chính thất… Thủy Mị Âm không chỉ từng nói một lần với Vân Triệt: “Nương của ta nói, thê không bằng thiếp, tiểu thiếp càng nhỏ thì càng được sủng ái.”
Mà không những Thủy Mị Âm cực kỳ thân thiết với mẫu thân nàng, mà còn rõ ràng rất ngưỡng mộ nàng.
Trình Vãn Tiêu mỉm cười nói: “Gọi bá mẫu gì chứ, gọi như vậy chẳng phải rất xa cách sao. Gọi nhạc mẫu này, mẫu thân này… gọi tỷ tỷ cũng không phải là không được.”
Thủy Thiên Hành nhũn cả chân, suýt nữa thì quỳ xuống.
“Ấy… vãn bối nào dám thất lễ.” Vân Triệt nói: “Ta thường nghe Mị Âm nhắc đến bá mẫu, hôm nay mới may mắn được gặp mặt, quả nhiên hệt như lời của Mị Âm, khiến người ta… như được thấm đẫm gió xuân.”
Trình Vãn Tiêu lập tức che miệng cười, nàng có thể cảm nhận được Vân Triệt đang âm thầm thu sát khí và vẻ uy lãnh trên người lại, vẻ tôn kính và vẻ ngoài vô cùng chân thành với trưởng bối ấy khiến trong lòng nàng càng thêm yêu thích và hài lòng: “Đó là đương nhiên rồi, nếu không làm sao ta có thể nuôi dưỡng được hai khuê nữ tốt thế kia cơ chứ.”
Nói đến đây, nàng chợt rũ mi, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thủy Mị Âm, biểu cảm lập tức chuyển từ vui vẻ sang rưng rưng nước mắt: “Sau này Tiểu Âm Âm của nương sẽ thuộc về người khác rồi, hiền tế à, ngươi nhất định phải đổi xử tốt với Tiểu Âm Âm đó, nếu như Tiểu Âm Âm bị bắt nạt thì kẻ là nương như ta đây sẽ đau lòng lắm đó.”
“… Bá mẫu yên tâm, vãn bối nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với Mị Âm thật tốt, sẽ không để nàng phải chịu chút tủi thân nào đâu.” Vân Triệt hứa hẹn đảm bảo ngay trước mặt nàng.
“Nương, Vân Triệt ca ca đối xử với ta rất tốt rất tốt luôn, ngươi không cần phải nhắc nhở nữa đâu.” Đôi mắt Thủy Mị Âm cong cong, không hề che dấu mà vạch trần ý đồ của mẫu thân.
“Khụ khụ khụ!” Từ da đầu đến sống lưng của Thủy Thiên Hành đều đã tê rần hết cả, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa mà mở miệng nói: “Vãn Tiêu, ngươi đã gặp được Ma Chủ rồi, giờ lui xuống trước đi, ta còn có chuyện cần thương lượng với Ma Chủ.”
Trình Vãn Tiêu đảo mắt liếc hắn một cái, trái lại nàng còn kéo Thủy Mị Âm lên phía trước rồi nói với Vân Triệt: “Hiền tế à, ta cũng có một chuyện quan trọng muốn nhờ ngươi, đảm bảo còn quan trọng hơn việc của lão già chết tiệt nhà ta kia nhiều.”
Lão già… chết tiệt… cmn đây là cách xưng hô có thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài được hay sao?
Về phần những nữ nhân khác của hắn, đừng nói là không có cái gan này, cho dù dám xông vào thật thì Thủy Thiên Hành cũng quát một tiếng rồi đuổi ra ngoài, nếu không nghe lời thì có khi còn ăn tát ấy chứ, nhưng đây lại là Trình Vãn Tiêu… Điều mà hắn nghĩ đến không phải là ép nàng ra ngoài, mà là mau chóng tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Nhờ vả thì không dám, bá mẫu có việc gì cần phân phó thì xin cứ nói rõ.” Vân Triệt khách khí nói.
“Phân phó ư?” Hai mắt Trình Vãn Tiêu sáng lên, vẻ mặt vui mừng nói: “Nói như vậy thì, ngươi sẽ không từ chối sao? Không hổ danh là hiền tế của ta, quả nhiên nam nhân được Tiểu Âm Âm lựa chọn không tệ đâu nhỉ, thế thì nương đây được an ủi rồi.”
Hết chương 2014.