Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1923 - Chương 2015. Nhạc Mẫu Đại Nhân (3)

Chương 2015. Nhạc mẫu đại nhân (3)
Chương 2015. Nhạc mẫu đại nhân (3)

“…” Không biết tại sao Vân Triệt cảm thấy hình như bản thân hắn bị hố một cách khó hiểu, thế là chỉ có thể cứng rắn nói: “Xin bá mẫu nói.”

“Ánh Nguyệt, qua đây qua đây.” Trình Vãn Tiêu vừa giơ tay lên, Thủy Ánh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể nàng đã bị hút qua đó, đôi tay ngọc ngà bị nắm lấy, Trình Vãn Tiêu mỉm cười nói: “Hiền tế à, chuyện này đơn giản lắm, đến lúc ngươi và Tiểu Âm Âm thành hôn thì nhớ dẫn theo cả Ánh Nguyệt nữa, chuyện này cứ quyết định như thế nhé!”

Vân Triệt: “…”

Linh cảm vừa mới nảy sinh trong lòng lập tức ứng nghiệm, Thủy Ánh Nguyệt cuống quýt xua tay, hơi thở dồn dập, vội vàng nói: “Nương, ngươi… ngươi nói gì vậy hả! Làm sao ta có thể làm loạn với muội muội được chứ.”

“Làm loạn? Sao có thể là làm loạn được!” Vừa dứt lời, Trình Vãn Tiêu đột nhiên khịt mũi một cái, dường như đôi mắt lập tức lập tức rưng rưng: “Ánh Nguyệt à, ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, đến tận bây giờ mà vẫn chưa tìm được nam nhân nào phù hợp, ngươi biết nương lo lắng biết bao không hả!”

Lo lắng cái đách gì, rõ ràng mấy năm nay nàng luôn hô to gọi nhỏ trên đời này không có nam nhân nào xứng với nữ nhi của ta hết… cơ mà dưới công kích mãnh liệt bằng lời nói của Trình Vãn Tiêu, Thủy Ánh Nguyệt hoàn toàn không kịp phản bác lại.

“Ngươi nhìn Tiểu Âm Âm của ngươi xem, nàng sắp gả cho đế vương tương lai của Thần Giới, cũng là nam nhân tốt nhất trên đời rồi đó. Ngươi là tỷ tỷ mà, nếu như tìm một nam nhân còn kém hơn cả nam nhân của muội muội thì chẳng phải sẽ bị người khác chê cười hay sao? Với lại có khi còn có người chỉ trỏ sau lưng rằng nương bất công, chỉ thương muội muội không quan tâm đến tỷ tỷ, nương chịu chút tủi nhục cũng không sao, nhưng làm sao nương nỡ trơ mắt nhìn ngươi chịu tổn thương được cơ chứ, vậy chẳng phải là muốn nương chết hay sao.’

Vân Triệt: ( ̄. ̄)

Thủy Mị Âm: (#^.^#)

Thủy Ánh Nguyệt: ~!@#$%...

Trình Vãn Tiêu vừa nói, vừa rơi lệ: “Vả lại bên cạnh hiền tế của nương nhiều nữ nhân đáng sợ đến vậy, gì mà Ma Hậu thống trị Bắc Vực này, gì mà Phạm Thiên Thần Nữ xinh đẹp đến mức trời đất phải ghen tị - thống trị cả Phạm Thiên Thần Giới này… nghe nói Thanh Long Đế của Tây thần Vực cũng chỉ xứng làm tiểu thiếp của hắn thôi.”

“Mà tiểu muội của ngươi lại thân cô thế cô, nếu như ngươi không đi giúp đỡ nàng thì không biết sau này nàng sẽ bị ức hiếp tới mức nào nữa.”

Thủy Ánh Nguyệt thật sự không nhịn nổi nữa mà mở miệng: “Nương! Làm gì mà khoa trương như ngươi nói chứ!”

“Ngươi còn chưa phải là ‘nữ nhân’ chân chính thì làm sao mà hiểu được.” Trình Vãn Tiêu nói trong nước mắt: “Ngươi có biết là nữ nhân… nhất là tranh đấu giữa các nữ nhân trong hậu cung với nhau đáng sợ tới mức nào không hả! Cứ nhìn cha ngươi mà xem, làm nam nhân thì ra dáng lắm, nhưng nếu hắn mà là nữ nhân xem, có khi còn sống nổi ba ngày ở trong hậu cung ấy chứ. Ngươi nhẫn tâm để tiểu muội của ngươi nhận hết ức hiếp, ngày ngày đau thương, nhẫn tâm để nương cả ngày đau xót tâm can, lấy nước mắt rửa mặt ư…”

“…” Lần này Thủy Thiên Hành tê rần đến cả gót chân.

Nàng gạt nước mắt, tiếp tục nói: “Vả lại hiền tế cũng đã đồng ý rồi, nếu như ngươi từ chối, hiến tế tức giận, vậy đó chính là cơn giận của Ma Chủ đó. Đến lúc ấy nương chỉ sợ đến mạng cũng chẳng còn ấy chứ, hu hu hu…”

Vân Triệt: Lúc nào mà ta…

“Đúng vậy đúng vậy!” Thủy Mị Âm đúng lúc đổ thêm dầu vào lửa rồi nói: “Vân Triệt ca ca cũng đã để ý tỷ tỷ từ lâu rồi đó, mỗi lần ta nhắc đến tỷ tỷ, Vân Triệt ca ca đều bỗng trở nên rất phấn khích. Tỷ tỷ, nếu như ngươi từ chối thì Vân Triệt ca ca sẽ thất vọng chết mất, nói không chừng… sẽ ức hiếp ta nhiều hơn đó.”

Thủy Ánh Nguyệt: “…”

Vân Triệt: “Ta…”

“Đúng vậy.” Trình Vãn Tiêu bật cười, không để cho Vân Triệt bất kỳ cơ hội giải thích nào hết: “Dẫu hiền tế có tốt đến đâu thì hắn vẫn là một nam nhân, làm sao có thể không thèm muốn thân thể của Ánh Nguyệt nhà ta được cơ chứ. Hiền tế à, nếu như ngươi không thể đợi được nữa thì đêm nay ta sẽ sắp xếp cho ngươi viên phòng với Ánh Nguyệt…”

“Nương!!” Cổ Thủy Ánh Nguyệt dần chuyển từ màu hồng phớt sang đỏ lựng, cả suy nghĩ và tầm nhìn trước mắt nàng chợt rối loạn hết cả lên, không dám chạm mắt với Vân Triệt. Nàng dậm chân một cái, bóng người màu lam kia phi thân như đang chạy trốn, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng cửa bị phá vỡ.

“Ai da, Ánh Nguyệt cũng biết thẹn thùng cơ đấy.” Trình Vãn Tiêu mỉm cười nói: “Hiền tế à, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ tiếp tục chuẩn bị của hồi môn cho cả Ánh Nguyệt và Âm Âm, hiền tế cứ ở lại với Tiểu Âm Âm vài ngày nữa.”

Dứt lời, nàng không để cho Vân Triệt kịp đáp lại mà đã tươi cười như hoa rời khỏi đó, để lại một Vân Triệt đứng ngơ ngác như trời trồng.

Cả quá trình không hề hỏi ý kiến hắn lấy một câu!

Cũng không để hắn có bất kỳ cơ hội từ chối nào!

Hắn quay đầu nhìn Thủy Mị Âm, gần như thì thào trong vô thức: “Nương của ngươi… lợi hại thật đấy.”

Tính cách của Thủy Mị Âm hoàn toàn được di truyền từ mẫu thân của nàng.

“Hì hì!” Thủy Mị Âm mỉm cười: “Quả nhiên nương vừa đích thân ra tay một cái là mọi chuyện đã lập tức được giải quyết.”

“Khụ!” Cuối cùng Thủy Thiên Hành – người bị gạt sang một bên trong suốt cả quá trình, cũng có cơ hội để nói chuyện, hắn nặng nề thở dài một tiếng rồi nói: “Mặc dù tính tình của phu nhân ương ngạnh thích làm loạn, cơ mà từng lời của nàng đều nói trúng nỗi lòng của Thủy mỗ. Nữ nhân bên cạnh Ma Chủ đều là Thần là Phượng trên trời cả, nếu như để Mị Âm một thân một mình… kẻ phụ mẫu như ta cũng không thể nào yên tâm được.”

Nói xong, hắn thở dài thườn thượt, vẻ mặt mờ mịt, bao nỗi băn khoăn và lo lắng đều hiện ra trên mặt.

Vân Triệt liếc mắt nhìn rồi bất lực nói: “Thủy tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, bất kể là khả năng thuyết phục hay kỹ năng diễn xuất, ngươi đều kém bá mẫu ít nhất ba bậc đó.”

“Ấy…” Thủy Thiên Hành sửng sốt, sau đó gượng cười: “Ha… ha ha ha…quả nhiên đúng như vậy, đúng như vậy.”
Hết chương 2015.
Bình Luận (0)
Comment