Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1924 - Chương 2016. Nút Thắt Trong Lòng

Chương 2016. Nút thắt trong lòng
Chương 2016. Nút thắt trong lòng

Sau vài ngày ngắn ngủi ở lại Lưu Quang Giới, Vân Triệt từ biệt đôi phu phụ Thủy Thiên Hành để chuẩn bị đi thẳng tới Ngâm Tuyết Giới.

Mà điều khiến Vân Triệt ngạc nhiên lại là, Thủy Mị Âm không hề định đồng hành cùng hắn. Dù gì trừ Thiên Diệp Ảnh Nhi ra, Thủy Mị Âm là người dính lấy hắn nhất.

“Tất cả mọi việc vừa mới giải quyết xong, bên Lưu Quang Giới cũng cần phải làm rất nhiều chuyện cho đại điển phong Đế mấy tháng sau. Ma Hậu cũng đặc biệt giao cho ta rất nhiều việc, cho nên khoảng thời gian tiếp theo đây, ta phải ở lại nơi này giúp đỡ phụ thân và tỷ tỷ.”

Thủy Mị Âm ngước mắt nhìn Vân Triệt, nói với vẻ lưu luyến không nỡ.

Vân Triệt trìu mến nhấc tay ôm lấy hai má Thủy Mị Âm: “Rõ ràng là đại điển phong Đế của ta, nhưng dường như chỉ có ta là người duy nhất không làm gì cả.”

“Hì hì, chẳng phải là do Ma Hậu tỷ tỷ không nỡ để ngươi vất vả hay sao.” Thủy Mị Âm mỉm cười nói.

Tàn dư của Nam Minh vẫn đang được tiêu diệt sạch sẽ, việc dọn dẹp và khống chế Long Thần Giới cũng đang được tiếp tục. Trong thời gian ngắn mà hình thành được thế cục không chế ba phương Thần Vực Đông – Tây – Nam là việc cực kỳ khó… Mà tất cả những điều ấy, Trì Vũ Dao đều tự mình làm hết, không để hắn phải tốn chút công sức nào.

Trước đây hắn từng có thù oán với Trì Vũ Dao. Mà Trì Vũ Dao lại đền bù cho hắn đến mức… khiến hắn chỉ còn lại sự áy náy.

Thủy Mị Âm đưa mắt xa xa nhìn Vân Triệt bay về phương hướng Ngâm Tuyết Giới, nàng xoay người, nhưng lại không hề lập tức quay lại Lưu Quang Giới mà quay mặt về hướng đông nam, nhắm mắt rồi cứ lặng lẽ đứng giữa Tinh Vực quạnh quẽ ấy… Hai tay của nàng chắp trước ngực, trong lòng bàn tay khẽ khàng nắm lấy Càn Khôn Thứ đang tỏa ra ánh đỏ.

Trong sự yên tĩnh ấy, nàng nhắm mắt rồi đứng im rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng trên thế giới này không còn ai có thể làm tổn thương hắn được nữa.

Nhất là nữ tử bên cạnh hắn, sau khi cùng nhau vượt qua kiếp nạn này, họ chỉ muốn chiều chuộng hắn, không muốn để hắn phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa… Bắc Thần Vực rộng lớn sẽ dành cho hắn sự trung thành tuyệt đối kéo dài không biết bao nhiêu thế hệ.

Tất cả, đều như ngươi mong ước.

Chẳng qua… đến giờ ta vẫn không thể nào hiểu được, lựa chọn cuối cùng của ngươi, rốt cuộc là vì sao chứ?

Rõ ràng có thể càng hoàn mỹ hơn… là cái kết hoàn mỹ nhất…

Nhưng ngươi cứ khăng khăng…

Rốt cuộc là vì sao… vì sao chứ…

Nhìn thấy cái kết mà ngươi mong đợi từ nơi thiên đường xa xôi kia, ngươi… thật sự sẽ giống như ngươi nói… không còn chút nuối tiếc nào sao…



Đông Thần Vực, Ngâm Tuyết Giới.

Giây phút đặt chân xuống Ngâm Tuyết Giới một lần nữa, Vân Triệt hít sâu một hơi lạnh nơi băng giá đến thấu xương này. Ánh mắt hắn bình thản, nhưng trong lòng vẫn còn gợn từng đợt sóng nhẹ rất lâu, rất lâu.

Năm đó hắn mang theo tám phần chấp niệm và hai phần thơ ngây đi theo Mộc Băng Vân từ Lam Cực Tinh đến Ngâm Tuyết Giới… Sau đó, dưới ánh mắt của Mộc Băng Vân, hắn lại mang theo nỗi đau khổ oán hận và những vết thương chất chồng trên cơ thể lẫn trái tim rời khỏi nơi này, đi về phía Bắc Thần Vực tăm tối.

Giờ đây trở lại một lần nữa, nó hệt như xóa tan sương mù, trở về với giấc mộng tuyết trắng tinh khôi không nhiễm chút bụi bặm.

Vì để tránh kinh động cũng như chứng tỏ nỗi niềm tôn kính vẫn được gìn giữ của đệ tử Băng Phượng với sư phụ, hắn đứng ở một khoảng cách rất xa, gửi một lời truyền âm cho Băng Phượng Giới.

Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá lầm sức ảnh hưởng của thân phận “Ma Chủ” của mình.

Khi đến gần Băng Phượng Giới, hắn cảm nhận được số lượng khí tức nhiều đến mức cường điệu phía xa xa đã đợi hắn ở đó từ lâu, hầu như tất cả những người trên dưới tông môn mang trong mình huyết mạch Băng Phượng đều đã được phái tới.

Đợi đến khi hắn xuất hiện trên bầu trời phía trên Băng Phượng Thần Tông, dường như cả thế giới băng giá ấy lập tức bị phong ấn, Mộc Hoán Chi và Mộc Thản Chi vội vàng nghênh đón từ xa, ai nấy đều quỳ xuống cúi rạp người hành lễ: “Băng Phượng Thần Tông của Ngâm Tuyết Giới, cung nghênh Ma Chủ đại giá.”

Phía sau lưng bọn họ là một đám Băng Phượng trưởng lão, cung chủ, điện chủ, đệ tử đều đang cung kính hành lễ, không một ai dám thất lễ, đến cả hô hấp cũng gắt gao nín lại, không khí hoàn toàn ngừng chảy trôi, dường như cả Băng Phượng Thần Tông bị một cái vạc lớn vô hình bao trùm, vô cùng căng thẳng và áp lực.

Hung danh ngày nay của Ma Chủ, ai ai cũng đã thấy được chút ít.

“Hầy.” Vân Triệt thở dài, bất lực nói: “Hai vị trưởng lão hà tất phải làm như vậy. Băng Phượng Thần Tông đã từng là sư môn của ta, điều này vĩnh viễn chưa từng thay đổi, đứng dậy đi.”

“Vâng.”

Mộc Hoán Chi và Mộc Thản Chi tuân lệnh đứng dậy, nhưng thân hình vẫn cứng nhắc đứng ở đó, không dám tùy tiện mở miệng.

“Tông chủ đâu?” Vân Triệt hỏi.

“Bẩm… bẩm Ma Chủ,” Mộc Hoán Chi vội vàng nói: “Hiện giờ tông chủ đang ở trong Thánh Điện, nàng sẽ lập tức sẽ ra ngoài nghênh đón ngay.”

“Không cần đâu, ta sẽ đi gặp nàng, các ngươi lui xuống đi.”

Vân Triệt không nhiều lời nữa, hắn phi thân xuống dưới, bóng dáng xuyên qua gió tuyết, bay đến nơi hắn quen thuộc thất trong Thần Giới.

Phía trước Băng Phượng Thánh Điện, đôi con ngươi của một nữ tử chầm chậm rủ xuống theo bóng dáng của hắn. Giây phút nàng nhìn thấy Vân Triệt mặc đồ đen với khí tức u ám kia, nàng không hề hoảng sợ cúi người hành lễ như những đệ tử Băng Phượng khác mà chỉ khẽ nói: “Ngươi là Ma Chủ, hay là… Vân sư huynh?”

“…” Ánh mắt Vân Triệt dừng lại trên người Mộc Phi Tuyết một lúc lâu, khi nhìn thấy nàng, trong lòng hắn vẫn luôn xuất hiện một loại rung động vi diệu đến khó kìm nén… lần nào cũng đều như vậy cả.

Hắn thản nhiên nói: “Ma Chủ là sư huynh của ngươi, cảm giác này thế nào?”

Mộc Phi Tuyết khẽ lắc đầu, nàng nhìn hắn rồi nói: “Thật ra điều đó không quan trọng, chỉ cần là ngươi là tốt rồi.”

Vân Triệt hơi giật mình, hắn mỉm cười nói: “Tông chủ có ở bên trong không?”

“Có,” Mộc Phi Tuyết khẽ gật đầu: “Sư huynh, mời vào.”

Vân Triệt cất bước, lúc lướt qua người nàng, hắn đột nhiên nói: “Phi Tuyết, ta đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng hình của nàng ấy trên người ngươi nữa rồi.”

“…” Mộc Phi Tuyết sững sờ hồi lâu.
Hết chương 2016.
Bình Luận (0)
Comment