Sau khi bước vào Băng Phượng Thánh Điện, Vân Triệt chỉ thấy bóng dáng của Mộc Băng Vân chứ không thấy Mộc Huyền Âm đâu.
“Băng Vân tông chủ.” Vân Triệt bước tới trước, nhẹ nhàng hành lễ.
Đôi con ngươi băng giá mang theo tia sáng lạnh lẽo mà Vân Triệt không thể quen thuộc hơn kia đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, nói: “Một Ma Chủ sắp xưng hùng xưng bá cả thiên hạ mà lại hành lễ với ta, ngươi không sợ sẽ dọa sợ một Giới Vương trung vị nho nhỏ như ta hay sao?”
Vân Triệt mỉm cười nói: “Bất kể ta là Ma Chủ, hay là Vân Đế trong tương lai, trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn là một người núp dưới cánh của ngươi năm đó hệt như một tiểu…”
Giây phút hai chữ “tiểu bối” sắp bật ra, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gắt gao dừng lại rồi miễn cưỡng chuyển thành hai chữ: “…Vân Triệt.”
Hắn đột nhiên nhớ ra rằng, sau khi hắn thành hôn với Mộc Huyền Băng, Mộc Băng Vân đã trở thành tiểu di tử của hắn rồi… quả thật nếu tự xưng là tiểu bối thì không phù hợp lắm!
“Tiểu Vân Triệt?” Mộc Băng Vân hơi ngạc nhiên, sau đó khóe miệng nàng cong lên, nở một nụ cười nhạt: “Ma Chủ tự xưng như vậy, sợ rằng sẽ khiến không biết bao nhiêu người trong thiên hạ phải trố mắt đấy.”
Vân Triệt: “Ờm…”
“Tỷ tỷ ta nói rằng sau khi ngươi tiêu diệt Long Thần Giới, sát niệm trong lòng cũng đã nhanh chóng tiêu tan, bây giờ xem ra quả thật là vậy, ta cũng không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
Giọng nói của Mộc Băng Vân mang theo chút nhẹ nhõm, giờ đây nàng và Vân Triệt đứng gần trong gang tấc, nàng vẫn cảm thấy rõ ràng rằng Vân Triệt vẫn là Vân Triệt, ít nhất dù cho hắn nhuốm máu chư vực, nhưng vẫn chưa biến thành ma quỷ thật sự.
“Chẳng qua ta không ngờ rằng, những suy nghĩ nhất thời khi đó lại hoàn toàn đảo lộn vận mệnh của Thần Giới… thậm chí là của cả thế giới hỗn độn.” Nàng khẽ thở dài, bùi ngùi mãi không thôi, sau đó nói: “Tỷ tỷ, nàng ấy đang tập trung bái tế Băng Hoàng Thần Linh đã ra đi ở Minh Hàn Thiên Trì, có lẽ nàng chưa biết ngươi tới đây đâu.”
Vân Triệt gật đầu: “Cảm tạ Băng Vân tông chủ đã cho biết, giờ đây ta sẽ qua đó.”
“Đợi đã.” Vân Triệt đang định xoay người thì nghe thấy tiếng gọi lại của Mộc Băng Vân: “Tỷ tỷ nói, ngươi định lập Ngâm Tuyết Giới làm một vương giới mới của Đông Thần Vực ư?”
“Đúng vậy.” Vân Triệt nói. Hắn cho rằng Mộc Băng Vân đang lo lắng về số phận đột nhiên bị áp đặt này, thế là hắn trấn an: “Ngươi không cần phải lo lắng, bất kể là tình huống nào, ta cũng không cho phép bất kỳ thứ gì làm tổn hại nào đến Ngâm Tuyết Giới đâu.”
Mộc Băng Vân lại khẽ lắc đầu, nàng nói: “Ta không hề lo lắng, với Ngâm Tuyết Giới này mà nói, đây là một vinh dự lớn cho cả Quang Diệu Tông và các thế hệ sau này. Hơn nữa việc tỷ tỷ dùng một kiếm giết chết Phi Diệt Long Thần cũng đã truyền khắc các giới từ lâu rồi, uy danh này đủ để trấn áp vô số ồn ào và nghi ngờ.”
“Ta muốn nói…” Đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn Vân Triệt của nàng bỗng nhiên chậm rãi dời sang chỗ khác, thân thể như được băng tuyết bao phủ cũng khẽ quay đi: “Ngâm Tuyết Giới coi nàng là Giới Vương, nhưng nàng… không cần phải tiếp tục ở lại Ngâm Tuyết Giới nữa. Ta đủ năng lực để đảm nhiệm tất cả mọi thứ rồi.”
“Nàng… nên sống vì bản thân mình thôi. Chắc chắc ngươi cũng hy vọng như vậy, đúng không?”
Vân Triệt nhìn bóng lưng của Mộc Băng Vân… Nàng và Mộc Huyền Âm có khí tràng và ánh mắt hoàn toàn khác biệt, nhưng sâu thẳm trong linh hồn ấy, hai nàng lại giống nhau đến vậy.
“Băng Vân tông chủ,” Hắn không hề trả lời mà chỉ khẽ gọi một tiếng: “Ngươi vẫn còn nhớ năm năm trước, Minh Hàn Thiên Trì… ngươi đã tát ta một cái không?”
Cơ thể như tuyết của Mộc Băng Vân khẽ run lên.
Đôi môi ngọc của nàng khẽ hé mở định nói gì đó, nhưng bên tai đã vang lên giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi của Vân Triệt: “Ta muốn nói với ngươi rằng, có những người, cho dù ta giết cả trăm lần cũng không thể trút bỏ hết nỗi hận trong lòng. Nhưng có những người… dù cho tát ta hàng vạn cái tát thì trong lòng ta vẫn không thể nào sinh ra oán niệm hay ghi hận gì đó dù chỉ một chút.”
“…” Mộc Băng Vân đứng yên ở đó, dường như trong lòng nàng có thứ gì đó âm thầm được trải rộng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vẻ hoảng hốt đến khó hiểu.
Không biết qua bao lâu, nàng bỗng quay người lại, nhưng trong tầm mắt không còn thấy được bóng dáng của Vân Triệt nữa rồi.
Mộc Phi Tuyết bước vào trong, nhưng Mộc Băng Vân lại đang thể hiện ra một ánh mắt mà trước giờ nàng chưa từng được nhìn thấy, ánh mắt ấy ngơ ngác nhìn gió tuyết mênh mông bên ngoài Thánh Điện như thể không nhận ra sự tồn tại của nàng.
…
Minh Hàn Thiên Trì.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Vân Triệt vừa mới bước vào, một bóng hình thần tiên bên hồ đã đứng dậy, đôi mắt lạnh lẽo mang theo ánh sáng còn băng giá hơn cả Minh Hàn Thiên Trì nhìn hắn.
“Đương nhiên là vì quá nhớ ngươi đó!” Vân Triệt nhanh chóng bước tới, cười hì hì nói.
Đôi mắt băng giá của Mộc Huyền Âm khẽ xao động, trong tiềm thức hơi né tránh một chút, nhưng dung nhan như tuyết và giọng nói vẫn lạnh lùng: “Chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa là đến đại điển phong Đế, sao ngươi vẫn còn nhàn nhã mà chạy tới nơi này vậy.”
Vân Triệt tỏ vẻ bất lực: “Ma Hậu tiếp quản tất cả mọi thứ rồi, ngoài việc hỏi ý kiến ta về chuyện đổi tên của Càn Khôn Long Thành ra, tất cả những chuyện khác không cần ta phải nhúng tay vào, ở lại cũng chỉ khiến nàng thêm vướng tay vướng chân, cho nên, ta mới không thể đợi… Ấy đau đau đau!”
Mộc Huyền Âm nhấc cái tay đang lặng lẽ sờ eo nàng của hắn ra, lạnh lùng nói: “Hừ! Nàng nuông chiều ngươi quá rồi! Nàng không sợ sẽ nuông chiều ngươi tới mức càng ngày càng vô pháp vô thiên hay sao.”
Vân Triệt nhìn vẻ mặt của nàng, hắn hơi do dự một lát rồi hỏi: “Huyền Âm, bây giờ ngươi… hận nàng không?”
Trên gương mặt như tuyết của nàng không hề xuất hiện xao động như những gì Vân Triệt nghĩ, đến cả giọng nói của nàng cũng bình tĩnh tới nỗi không chút gợn sóng nào: “Đã từng hận, nhưng sau khi ta đâm nàng một kiếm, ân oán giữa ta và nàng đã tan biến, không còn hận thù gì nữa rồi.
Khóe môi Vân Triệt giật giật một cái, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi đâm nàng một kiếm ư? Lúc nào vậy!?”
“Trước khi ngươi tới Nam Thần Vực.” Mộc Huyền Âm trả lời.
Hết chương 2017.