“…” Khóe miệng Vân Triệt khẽ giật: “Quả nhiên là vậy! Không chỉ Thái Chi, đến cả Ma Hậu cũng đã biết ngươi vẫn còn sống từ lâu rồi.”
“Lúc đó Băng Vân bị Phạm Thiên Thần Đế uy hiếp, ta không thể không hiện thân ra tay được.” Mộc Huyền Âm nói: “Hơn nữa trước khi đối mặt với kẻ thù cuối cùng, cũng là kẻ thù đáng sợ nhất, ta phải… hóa giải nhưng vướng mắc trong lòng với Trì Vũ Dao.”
“Thật sự… không hận chút nào sao?” Vân Triệt khẽ trầm giọng nói, vẻ mặt cũng trở nên thất thường khó đoán.
Mộc Huyền Âm liếc hắn một cái rồi nói: “Năm đó trước khi ta ngã xuống, ta biết được sự tồn tại của Trì Vũ Dao, biết được ý chí của ta đã bị nàng ta im hơi lặng tiếng ép buộc cả vạn năm trời, làm sao ta không hận cho được cơ chứ.”
Nếu đổi lại thành bất kỳ ai không thì cũng đều không thể không hận.
“Nhưng mà giây phút ý thức của ta tan rã, ta đã nghe thấy âm thanh mà nàng để lại cho ta.” Ngập ngừng một lát, nàng khẽ kể lại lời nói của Trì Vũ Dao năm đó: “Ngươi cứ yên tâm mà đi đi, ta sẽ thay ngươi bảo vệ hắn cho đến cái ngày ta cũng chết mới thôi.”
Vân Triệt: “…”
“Nàng không hề lừa ta.” Mộc Huyền Âm khẽ nói: “Cho nên ta không hận nàng.”
Nàng đột nhiên đảo mắt, nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Vân Triệt: “Ta biết, ngươi vì ta… bất kể lúc ta sống hay chết, cũng không thể nào gạt bỏ nỗi lòng với nàng hoàn toàn được.”
Vân Triệt: “…”
“Giờ đây ta đã bình an vô sự, không hận không oán nàng, trái lại vì linh hồn giao thoa dung hòa cả vạn năm mà có thể tâm linh tương thông một cách dễ dàng, nút thắt tồn tại trong lòng ngươi vì ta đã hoàn toàn toàn dư thừa rồi.”
“Còn có… có một chuyện, ngươi đừng lừa dối bản thân nữa.” Mộc Huyền Âm tiếp tục nói: “Năm đó, Mộc Huyền Âm – người đã thu nhận và dạy dỗ ngươi, người đã bị ngươi làm nhục ở Viêm Thần Giới, người đã vì ngươi mà kiên định xông về phía Lam Cực Tinh, chỉ có một nửa nửa là ta, và một nửa còn lại ấy là nàng… nhất là giây phút cuối cùng bay về phía Lam Cực Tinh ấy, vẻ gấp gáp của nàng cũng không hề kém cạnh gì ta.”
“Ngươi có nút thắt trong lòng vì ta, mà nút thắt trong lòng nàng còn nặng nề hơn của ngươi nhiều. Ngươi nhẫn tâm tiếp tục để phần áy náy đã được đền bù gấp trăm ngàn lần từ lâu ấy tiếp tục giày vò nàng sao
Lời nói của Mộc Huyền Âm khiến Vân Triệt cảm thấy sau khi áy náy, phần nhiều hơn là như trút bỏ được gánh nặng.
Hắn đột nhiên bắt lấy tay của Mộc Huyền Âm, mỉm cười nói: “Mối quan hệ giữa nữ nhân với nhau vi diệu thật đấy, ta còn cứ mãi cho rằng ngươi không thể tha thứ cho nàng được… Hóa ra ngươi không những không hận, mà dường như còn có chút thương tiếc lẫn nhau.”
“Phải trải qua sinh tử chân chính mới có thể khiến con người ta đột nhiên nhìn ra nhiều thứ. Ví dụ như thật ra cái gì không quan trọng, thật ra cái gì rất quan trọng.” Nàng khẽ lẩm bẩm, sau đó đôi bàn tay yếu ớt giãy ra, nhưng lại bị Vân Triệt nắm chặt lấy hơn.
“Vậy thì ngươi cũng không hề oán hận Băng Phượng Thần Linh, đúng không?” Vân Triệt chuyển mắt nhìn về phía Minh Hàn Thiên Trì. Không có sự tồn tại của Băng Phượng Thần Linh, hàn khí của Minh Hàn Thiên Trì đã tiêu tan gần một nửa chỉ trong vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi này.
Mộc Huyền Âm lắc đầu: “Không có Băng Phượng Thần Linh thì sẽ không có Băng Phượng Thần Tông, càng không có sinh mệnh thứ hai của ta. Với ta mà nói, nàng chỉ có duy nhất mối ân tình mà vạn kiếp ta cũng khó lòng báo đáp hết, ta nào đủ tư cách để oán hận nàng cơ chứ.”
Vân Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài rồi nói: “Ta cũng hệt như vậy… thù oán đã báo xong, nhưng chút ân tình ấy lại vĩnh viễn không thể nào đền đáp được. Giờ đây việc báo đáp duy nhất mà chúng ta có thể làm được chính là, nhanh chóng sinh một nữ nhi kế thừa huyết mạch Băng Phượng. Nữ nhi của chúng ta ấy mà, ngẫu nhiên thể hiện một chín một mười là có thể giúp Ngâm Tuyết Giới trở thành vương giới chân chính mà vạn linh đều phải ngưỡng mộ rồi!”
Mộc Huyền Âm: “…”
…
Giây phút nghe tin Vân Triệt dừng chân ở Ngâm Tuyết Giới, các tinh giới khác xung quanh đó đều hốt hoảng chạy đến bái kiến, nhưng đều bị từ chối ở bên ngoài cửa.
Tình hình của ba Thần Vực đông - tây - nam bắt đầu tiếp tục biến động. Ma uy do hai chữ “Ma Chủ” này mang lại hệt như một tảng đá đen kịt khổng lồ treo lơ lửng giữa trời cao, đè ép tất cả mọi người vào trong hoàn cảnh lo lắng bất an, khó mà thở nổi.
Tất cả các vương giới của ba Thần Vực đều cúi đầu trước Ma Chủ, mà đám tinh giới thượng vị cũng liên tiếp quỳ gối, từng kẻ từng kẻ một…
Xu thế chuyển động của tình hình này không những không khiến Ma uy nặng nề bao trùm như mái vòm kia giảm bớt, mà trái lại còn ngày càng nặng nề hơn, nặng nề tới mức không tài nào lật đổ được nữa.
Mà luồng khí tức phản kháng yếu ớt vừa mới miễn cưỡng nổi lên được con sóng dữ ấy, giờ đây đã bị xóa sổ ngay tức khắc.
Hai tháng sau, Thập Phương Thương Lan Giới.
Dưới huyền trận Minh Quang mà Vân Triệt để lại, mệnh mạch của Thương Xu Hòa gần như đã hồi phục hoàn chỉnh, nguyên khí cũng tăng lên nhanh tới mức vượt xa khỏi nhận thức.
Dường như Thương Thích Thiên và cả Nhụy Y – người lúc nào cũng phục vụ bên cạnh nàng, đều phải giật mình kinh ngạc không thôi vì sự thay đổi mỗi ngày của nàng, nhưng trái lại bản thân Thương Xu Hòa vẫn thờ ơ hệt như trước từ đầu tới cuối.
Nhưng mà việc chữa lành cơ thể bệnh tật và huyết mạch Thương Lan vương tộc ấy còn lâu mới xong. Mà muốn có được tư cách cơ bản nhất để trở thành Thần Đế của Thương Lan, trong cơ thể nàng phải được kế thừa Thần Lực Thương Lan.
Ngày hôm nay, Vân Triệt đặt chân lên đất Thập Phương Thương Lan Giới một lần nữa cũng chỉ vì điều này.
Nơi ấy giống hệt như lần đầu tiên hắn gặp Thương Xu Hòa, nhưng giờ đây trong này đã không còn khí lạnh nữa rồi.
Thương Xu Hòa quỳ trên mặt đất, Vân Triệt đứng trước người nàng, ngón tay điểm một cái trên mi tâm của nàng, trên mu bàn tay của hắn là Thương Lan Thần Châu – món vũ khí do Thần để lại của Thập Phương Thương Lan Giới, đang lơ lửng.
Từng tia ánh sáng màu lam hệt như nước chảy tuôn ra từ Thương Lan Thần Châu, chảy dọc theo bàn tay của Vân Triệt đến mi tâm của Thương Xu Hòa.
Hết chương 2018.