Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1927 - Chương 2019. Đại Điển Phong Đế (2)

Chương 2019. Đại điển phong Đế (2)
Chương 2019. Đại điển phong Đế (2)

Thương Thích Thiên và Nhụy Y đứng nhìn từ phía xa xa, mãi một lúc lâu cũng không dám thở mạnh. Đặc biệt là Thương Thích Thiên, vẻ bàng hoàng trong lòng hắn không tài nào diễn tả bằng lời được.

Với tư cách là Thương Lan Thần Đế, Thương Lan Thần Châu vẫn luôn ở trong tay hắn mấy năm nay, cho nên chắc chắn bản thân hắn chính là người hiểu rõ Thương Lan Thần Châu nhất… Nhưng giờ phút này, hắn lục lọi tìm kiếm tất cả những gì hắn biết, thậm chí là cả ký ức từ viễn cổ, nhưng đều không thể nào giải thích được tại sao Vân Triệt có thể cưỡng ép dẫn dắt sức mạnh của Thương Lan Thần Châu.

Thật ra những thứ vũ khí mà Thần để lại của các vương giới khác cũng hệt như vậy.

Trong lòng Thương Thích Thiên chấn động, vẻ phức tạp trong ánh mắt hắn càng khó mà che giấu… Khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc trên người Vân Triệt còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật đáng sợ nữa.

Bức ép một quái thai đáng sợ như vậy trở thành kẻ thù và ác ma, nghĩ đến đây thôi, quả thật những hành động năm đó của Long Bạch, Trụ Hư Tử cầm đầu Thần Đế và cả Giới Vương ngu xuẩn tới cực điểm.

Với sức mạnh của hắc ám vĩnh kiếp, Vân Triệt có thể dễ dàng thực hiện việc “ghép” sức mạnh hắc ám. Thiên Cô Hộc – kẻ nhận lấy sức mạnh Diêm Ma cũng là một kết quả của việc này, thậm chí còn chẳng cần hắn sở hữu huyết mạnh của Diêm Ma.

Mà hậu quả của việc cưỡng chế “ghép” này chính là tuổi thọ bị bị giảm mạnh.

Việc cưỡng chế dung hợp Thần Lực Thương Lan cũng là do hắn sử dụng pháp tắc hư vô để thực hiện. Chẳng qua sự hiểu biết của hắn về pháp tắc hư vô quá ít ỏi và mù mờ, cho nên việc cưỡng ép can thiệp của hắn với Thần Lực Thương Lan còn kém xa so với việc bá đạo khống chế sức mạnh hắc ám.

Cũng chính vì vậy, việc cưỡng chế dung hợp này không chỉ cần có huyết mạch Thương Lan tương ứng, mà còn tổn hại nghiêm trọng hơn đến tuổi thọ.

Việc ấy cũng chẳng kéo dài quá lâu, chỉ vỏn vẹn một canh giờ sau, cùng với một âm thanh như tiếng hải âu phát ra từ Thương Lan Thần Châu, ánh sáng màu lam kia tan biến. Ngón tay của Vân Triệt đột ngột rời khỏi mi tâm của Thương Xu Hòa, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người sang một bên với vẻ mặt lạnh lùng.

Cơ thể Thương Thích Thiên run lên, hắn nhanh chóng bước về phía trước: “Ma Chủ… thế nào rồi?”

Lúc này Thương Xu Hòa cũng chầm chậm mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp ấy của nàng lóe một tia sáng Thần Lực Thương Lan thuần khiết và hoàn mỹ.

Ánh mắt của Thương Thích Thiên đột ngột chuyển hướng… cùng với ánh sáng Thần Lực Thương Lan ấy là Thần Tức Thương Lan được tỏa ra từ cơ thể Thương Xu Hòa.

“Tiểu thư…” Nhụy Y khẽ thì thào, nhưng trong niềm vui sướng ấy cũng mang theo cả vẻ đau lòng, nàng biết cái giá phải trả cho việc Thương Xu Hòa nhận được Thần Lực Thương Lan là gì.

Thương Xu Hòa khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ơn huệ mà Ma Chủ đã ban, Xu Hòa sẽ dùng quãng đời còn lại này để báo đáp.”

“Không cần, mọi thứ đã được định trước cả mà thôi.” Vân Triệt hạ giọng nói. Lúc nói ra những lời ấy, hắn chuyển tầm mắt âm thầm liếc nhìn Thương Xu Hòa một cái.

Việc cưỡng chế dung hợp Thần Lực viễn cổ tổn hại nghiêm trọng đến tuổi thọ, mà không còn gì phải nghi ngờ nữa, chắc chắn nó còn kèm theo cả sự đau đớn đến tột cùng. Mà dưới sự đau đớn ấy, đến cả kẻ có ý chí kiên cường như Thiên Cô Hộc năm đó cũng phải méo xệch cả mặt mày, cả người run rẩy, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Mà Thương Xu Hòa từ đầu đến cuối lại không hề biến sắc chút nào, nàng bình tĩnh tới mức như thể không phải chịu cơn đau xé toạc thể xác, chỉ như đang tắm mình trong cơn gió thoảng tao nhã mà thôi.

Loại ý chí như này… quả thật khiến người ta phải rợn người.

“Không hổ danh là Ma Chủ,” Thương Thích Thiên đè nén kích động nói: “Cũng chỉ có riêng mình Ma Chủ mới có thể tạo ra thần tích như vậy. Mặc dù mấy năm nay Xu Hòa quy ẩn lánh đời, nhưng mà nàng vẫn luôn âm thầm quan sát chư giới, đọc không biết bao nhiêu là cổ tịch. Sau này khi nàng trở thành Thương Lan Thần Đế thì chắc chắn không chỉ là một cái hư danh thôi đâu, Thương Lan Giới dưới sự khống chế của nàng, cộng thêm cả ảnh hưởng tới toàn bộ Nam Thần Vực nữa… chắc chắn sẽ không khiến Ma Chủ thất vọng!”

“Vậy sao?” Vân Triệt lạnh lùng đáp lại: “Thương Thích Thiên, ngươi chuẩn bị cho nghi thức kế vị đi, càng nhanh càng tốt.”

Hắn đột nhiên nhìn về phía Thương Xu Hòa rồi nói: “Chắc hẳn ngươi cũng hiểu, thứ ta cần chỉ là một bình hoa. Mà bình hoa thì chỉ nên có dáng vẻ của một bình hoa, huống chi tuổi thọ bây giờ của ngươi…”

“Giờ đây Xu Hòa đã mang trong mình Thần Lực Thương Lan, đương nhiên tuổi thọ cũng hơn hẳn khi xưa, cũng không hổ thẹn với công sức huynh trưởng.” Thương Xu Hòa đột nhiên mở miệng cắt ngang lời nói của Vân Triệt: “Dù cho năm tháng tương lai dài dằng dặc, Xu Hòa cũng không dám quên tất cả đều là ơn huệ mà Ma Chủ đã ban tặng, cũng không bao giờ dám quên lời hứa khi nãy.”

Vân Triệt: “…”

Thương Thích Thiên vội vàng nói: “Dưới Thần uy của Ma Chủ, vạn linh trong thiên hạ nào dám không tuân theo. Xu Hòa là một người trọn tình trọng nghĩa, Thương Thích Thiên ta nguyện dùng cả tính mạng để đảm bảo, bất kể tương lai có ra sao, Xu Hòa cũng sẽ không sinh ra chút dị tâm nào với Ma Chủ. Nếu không chẳng cần đến Ma Chủ phải ra tay, Thích Thiên sẽ tự mình thanh lý môn hộ.”

Lời nói này của Thương Thích Thiên như chém đinh chặt sắt. Hắn ta đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ và vẻ thâm sâu không thấy đáy của Vân Triệt hết lần này tới lần khác, giờ đây hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, dưới cục diện này, trung với Vân Triệt là lựa chọn sáng suốt nhất… Dị tâm ư? Đó chẳng phải là một sự ngu xuẩn không thuốc nào cứu chữa được hay sao.

Vân Triệt nhìn Thương Xu Hòa một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Hết chương 2019.
Bình Luận (0)
Comment