“Cung tiễn Ma Chủ!” Thương Thích Thiên vội vàng nối gót hắn, tư thế vô cùng khiêm nhường.
“Tiểu thư!” Ngay sau khi Vân Triệt và Thương Thích Thiên rời đi, Nhụy Y nhanh chóng bước lên phía trước rồi cẩn thận đỡ lấy Thương Xu Hòa. Giờ đây nàng mới phát hiện ra, cả người Thương Xu Hòa đã ướt đẫm mồ hôi, nghĩ thôi cũng biết trước đó nàng đã âm thầm chịu đựng đau đớn tới nhường nào.
Thương Xu Hòa chậm rãi giơ tay lên, nàng cảm nhận Thần Lực Thương Lan đang tuôn trào trong cơ thể rồi khẽ cười nhạt: “Như vậy thì ta có thể kế thừa cái danh Thần Đế của huynh trưởng rồi… Thế sự như một giấc mộng, giờ đây lại càng hư ảo hơn cả một giấc mộng.”
“Tiểu thư, ngươi có thể nói cho ta biết…” Nhụy Y đè thấp giọng, khẽ run rẩy: “Tuổi thọ của ngươi còn lại bao nhiêu?”
Nếu như chỉ bị tổn hại hai đến ba phần thì nàng còn có thể chấp nhận được. Nhưng trước đó của Thiên Diệp Ảnh Nhi đã nói rằng, cưỡng ép dung hợp Thần Lực Thương Lan sẽ khiến tuổi thọ của nàng giảm mạnh… thậm chí còn chẳng bằng lúc nàng yếu ớt trước đó.
Đối mặt với vẻ lo lắng và thấp thỏm của Nhụy Y, Thương Xu Hòa dịu dàng cười một tiếng: “Hy vọng, ta còn có thể qua được năm thứ sáu trăm.”
“…” Nhụy Y thẫn thờ tại chỗ, mãi một lúc lâu cũng không thốt lên được lời nào.
“Nhụy Y, ngươi không cần phải xót xa cho ta đâu. Với ta mà nói, đây không phải là làm tổn hại ta, mà là ban tặng cho ta một ơn huệ thật sự.” Thương Xu Hòa ngẩng cao đầu, giọng nói êm tai vang lên: “Hai chữ ‘Thần Đế’ này, trong mắt của Ma Chủ, trong mắt của vô số thế nhân chỉ là một cái hư danh, nhưng với ta mà nói, nó lại là tái sinh.”
“Cúi mình trước thế gian một ngày, còn hơn là sống cả vạn năm lay lắt. Mà sáu trăm năm đã được ban tặng này, ta đã định sẵn không thể uổng phí… Chí ít, ta sẽ để hậu thế vĩnh viễn nhớ đến cái tên Thương Xu Hòa!”
Không biết từ lúc nào, ánh sáng xanh yếu ớt trong đôi mắt nàng đã ngưng tụ thành một vì sao lãnh lẽo xuyên thấu cả tâm hồn, từng lời nói nhẹ nhàng tràn ra từ đôi môi hồng phớt ấy: “Tấm lưới mà huynh trưởng đã âm thầm để lại, giờ đây… tới lượt ta đích thân khống chế rồi.”
…
Tây Thần Vực, Thanh Long Giới.
Trì Vũ Dao chậm rãi bước ra khỏi tẩm cung của Thanh Long Đế, Họa Cẩm – người đã đợi nàng từ rất lâu, lúc này đây cũng đang chậm rãi hiện hình.
“Vẫn không có kết quả gì sao?” Thấy biểu cảm của Họa Cẩm, Trì Vũ Dao khẽ hỏi.
“Bẩm chủ nhân,” Họa Cẩm cúi đầu nói: “Lực lượng của ba Thần Vực được điều động tháng này gấp mấy lần tháng trước, dư nghiệt của Nam Minh đã bị quét sạch, huyết mạch Long Thần cũng đã xử lý xong, những Ấu Long còn sót lại đều đã bị phế cả, chỉ duy nhất Nguyệt Thần… khó mà tìm thấy được tung tích.”
“Vậy thì kỳ lạ thật đấy.” Trì Vũ Dao khẽ nhíu mày.
Sức mạnh làm cho Nguyệt Thần Giới sụp đổ kia không đáng gờm đến mức khiến tất cả Nguyệt Thần phải bỏ mạng, nhưng điều kỳ lạ là, từ đó về sau, thế gian không còn chút khí tức và tung tích nào của Nguyệt Thần nữa.
“Họa Cẩm đoán rằng, hoặc là bọn họ đã chạy trốn tới nơi hạ giới xa xôi, hoặc là… đối diện với thế cục không thể nào nghịch chuyển được của ngày hôm nay, bọn họ sợ rằng sẽ phải chịu nhục khi rơi vào tay chúng ta, bởi vậy đã tự tay phế bỏ Thần Lực Nguyệt Thần để tự bảo vệ lấy mình.”
Trì Vũ Dao rơi vào trầm tư… chạy trốn đến nơi hạ giới xa xôi ư, quả thật đây là khả năng lớn nhất. Nhưng một tồn tại như Nguyệt Thần, trừ khi bị ép đến đường cùng, nếu không thì chắc chắn họ sẽ không cam chịu hạ xuống một vị diện khiến tôn nghiêm của bọn họ bị đả kích đến cùng cực như hạ giới đâu.
Nguyệt Thần Giới sụp đổ, với tư cách là Thần Nguyệt, phản ứng nên có nhất phải là nổi giận và báo thù mới đúng… nhưng ngay từ lúc bắt đầu, tất cả Nguyệt Thần đều hoàn toàn biến mất.
Có khi nào bọn họ đã trốn xuống hạ giới ngay từ khi bắt đầu rồi hay không?
“…” Mãi một lúc lâu mà Trì Vũ Dao vẫn không nói lời nào, lông mày của nàng nhíu lại không tài nào giãn ra nổi.
“Chủ nhân, liệu chúng ta có nên mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm kiếm hay không?” Họa Cẩm nói.
Trước đại điển phong Đế của Vân Triệt, dư nghiệt của Nam Minh và huyết mạch của Long Thần đều đã được xử lý sạch sẽ, các thế lực phản loạn cũng đã bị hủy diệt ngay tức khắc, không tạo thành chút ảnh hưởng nào.
Mà đám Nguyệt Thần biến mất một cách khó hiểu ấy lại trở thành một nhân tố không ổn định lớn nhất.
Sau một hồi im lặng, Trì Vũ Dao nói: “Không cần đâu, tạm thời cứ gác lại chuyện tìm tung tích của Nguyệt Thần trước đã. Ngươi theo ta đến Nam Thần Vực dốc sức chuẩn bị cho đại điển phong Đế.”
“Vâng!” Họa Cẩm nhận lệnh, sau đó nói: “Còn có một chuyện khác, đã phát hiện được nơi ẩn náu của Lạc Cô Tà ở phía nam của Đông Vực.”
“Ồ?” Trì Vũ Dao đảo mắt, sau đó thản nhiên cười một tiếng: “Không cần động đến nàng ta đâu, loại bỏ hết những kẻ đang nhắm vào nàng, cũng đừng ngăn cản nàng lẻn vào đại điển phong Đế.”
“Ý của chủ nhân là…?”
“Ta còn ta lo lắng không biết làm thế nào để mượn máu lập uy trên đại điển đây,” Ánh đen lóe lên trong mắt Trì Vũ Dao: “Một công cụ thích hợp tới như vậy, sao có thể lãng phí được chứ.”
…
Trong sự hỗn loạn kéo dài của hắc ám, đã nửa năm trôi qua kể từ cái ngày Long Thần Giới - bá chủ của Thần Giới bị hủy diệt.
Mà từ sự khởi đầu lần thứ năm ấy, khí tức của bốn Thần Vực đông tây nam bắc cũng liên tục thay đổi, vô số tinh giới và vô số khí tức không tài nào đếm xuể đang tuôn trào tập trung về cùng một hướng của Nam Thần Vực.
Lúc này đây, đại điển phong Đế của Vân Triệt, đồng thời cũng là một buổi lễ lớn quyết định vị chủ nhân vô thượng và cả vận mệnh thế hệ sau của Thần Giới trong tương lai, cuối cùng cũng đã đến ngày tổ chức.
Hết chương 2020.