Thế trận của phía bắc quá hùng mạnh. Diêm Ma, Phần Nguyệt, Kiếp Hồn, cộng thêm cả những tinh giới của Bắc Vực đã tham gia vào trận chiến chống lại số mệnh kia đều tụ tập ở đây. Bọn họ có thể thỏa thích quan sát những người chỉ có thể đứng ở phía dưới xa xa ngước mắt trông lên của ba vực, cũng có thể thỏa sức đắm mình trong ánh mặt trời chói chang mà không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Từng ánh mắt không ngừng chuyển hướng nhìn về phía Đế Cung, đồng thời mỗi một khoảnh khắc trong đôi con ngươi ấy đều mang theo vẻ kích động và nhiệt huyết hừng hực vô tận… Cho dù trận chiến cuối cùng mới kết thúc cách đây nửa năm, thế nhưng đối với tất cả các huyền giả của Bắc Vực mà nói, nó chẳng khác gì một giấc mộng hão huyền cả.
“Cuối cùng cũng đến ngày này.” Trì Vũ Dao khẽ lẩm bẩm, đôi mắt như sương mù. Cả đời nàng đã không còn nuối tiếc gì nữa rồi.
“Cuối cùng cũng đến ngày này.” Gần như trong cùng một lúc, Mộc Huyền Âm cũng khẽ thốt lên một tiếng hệt như vậy.
“Lam Cực Tinh… thật sự vẫn còn tồn tại sao?” Mộc Băng Vân nhìn về phía trước, khẽ thì thào một tiếng.
“Ừm, đây cũng là nguyên nhân hắn thành lập Đế Thành ở đây.” Mộc Huyền Âm nói: “Cũng khổ cho hắn phải chịu đựng đến bây giờ.”
“Thân hắn gánh ý trời, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng, cứ lùi rồi lại lùi, thế nhưng vẫn bị ép xuống vực sâu… Giờ đây mọi thứ đều đã nằm trong tay hắn, không còn bất kỳ nguy hiểm gì đe dọa nữa. Từ nay về sau, hắn có thể thoải mái tận hưởng nhân sinh, vô lo vô nghĩ.”
Mộc Băng Vân cười nhạt: “Cuối cùng tỷ tỷ cũng có thể không cần lo lắng xoắn xuýt nữa rồi.”
Đối mặt với lời nói nửa trêu chọc từ Mộc Băng Vân, Mộc Huyền Âm lại chầm chậm ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa rồi khẽ thì thào: “Sau việc đoạn tuyệt dòng dõi Long Thần, trên thế giới này đã không còn tồn tại bất kỳ mối uy hiếp nào với hắn nữa rồi.”
“Một số tiếc nuối đã định sẵn là không thể bù đắp, nhưng nhất định… sẽ không còn nguy hiểm hay tai ương nào nữa…”
…
Phía dưới từng cung điện của Đế Vân Thành là một không gian ngầm tối tăm, tĩnh lặng và âm u.
Cộp… cộp… cộp…
Tiếng bước chân không hề nặng nề lại cực kỳ vang vọng ở cái nơi âm u này.
Leng keng…
Bước chân tới gần mang theo một chuỗi âm thanh như xiềng xích va chạm vào nhau một cách yếu ớt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Trụ Hư Tử ngẩng đầu lên từng chút một, thế nhưng động tác đơn giản như vậy lại khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đôi mắt kia khó khăn nhướn lên, nó đục ngầu như một đầm lầy chết, chỉ khẽ run lên khi nhìn tiến sát lại gần bóng người đó.
Toàn thân hắn bê bết máu, gương mặt hóp lại chỉ còn mỗi khung xương hệt như một con ác quỷ… Bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng không thể ngờ được rằng hắn là Trụ Thiên Thần Đế - người đã được cả vạn linh của Thần Giới kính ngưỡng và tôn trọng.
Xương cốt khắp cơ thể hắn đều đã vỡ vụn, kinh mạch đứt gãy, huyền khí cũng tan biến, thế nhưng mấy sợi khí tức phụ cốt lại cứ gắng gượng kéo dài sinh mệnh của hắn, tàn nhẫn đến mức khiến hắn muốn chết cũng không xong.
Mấy sợi xích bình thường còn hơn cả bình thường trói buộc lấy kẻ đã từng là Thần Đế như hắn vào trong luyện ngục ác mộng.
“Vân… Triệt…”
Không còn huyền lực, đôi mắt đục ngầu của hắn đã không còn có thể nhìn xuyên qua được bóng tối được nữa. Thế nhưng khí tức đã khắc sâu vào trong xương cốt của hắn kia, dù có chết hắn cũng không thể nào quên được.
Giọng nói của hắn yếu ớt, đau đớn và khản đặc. Thân thể của hắn run lên dữ dội kéo theo một loạt âm thanh xiềng xích hỗn loạn. Đừng nói là đứng dậy, ngay cả vươn tay ra thôi cũng là một nguyện vọng xa hoa.
“Trụ Hư Tử, ngươi biết vì sao bản thân ngươi vẫn còn sống không?”
Vân Triệt thấp giọng nói với vẻ không chút cảm xúc. Dù cho Trụ Hư Tử đã sa sút đến mức này, thế nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc hận ý với hắn đã nguội bớt.
Mặc dù hắn đã đoạt lại được tất cả, mặc dù hắn đã hành hạ Trụ Hư Tử đến vạn lần, thế nhưng cả đời này hắn đã không còn chạm vào bóng hình của Mạt Lỵ được nữa.
“Ngươi… ắt gặp… trời phạt!”
Đã lưu lạc tới nước này, hắn chẳng cầu xin Vân Triệt bỏ qua cho hắn, cũng chẳng cầu xin Vân Triệt để hắn chết, mà chỉ dùng hết sức để rống lên một lời nguyền rủa.
“Trời phạt? Ha ha ha…” Vân Triệt cười khinh bỉ: “Nếu như Kiếp Thiên Ma Đế chưa rời đi thì e rằng Thiên Đạo sớm đã sụp đổ rồi, nó cũng xứng trừng phạt ta ư!?”
Cơ mặt Trụ Hư Tử run lên, oán hận gằn từng chữ một: “Cái tên… ma quỷ… nhà ngươi… Cuối cùng cũng sẽ… có một ngày… phải… chết!!”
“Ma quỷ ư? Hừ, với đôi bàn tay vấy máu và tai kiếp mà ta đã giáng xuống, làm gì có chuyện hai chữ ‘ma quỷ’ có thể xứng với ta được chứ?” Vân Triệt nhíu mày nói: “Ma Thần còn tạm được.”
Hắn tiếp tục bước về phía trước một bước, áp lực nặng nề và lạnh lẽo như thể đè bẹp thân thể vốn đã nát bét của Trụ Hư Tử: “Trụ Hư Tử, ngươi đoán xem, rốt cuộc là kẻ nào đã ép ta trở thành một Ma Thần đây? Ta đoán trước nhé, chắc chắc ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện không phải là lỗi của ngươi đúng không?”
Trụ Hư Tử giương mắt, đột ngột gào lên: “Ta không hề sai… Ta không hề sai gì cả! Thứ duy nhất mà ta đã sai… là năm đó có mắt như mù… không diệt trừ tên ác ma như ngươi sớm hơn.”
“Không hổ danh đã từng là Trụ Thiên Thần Đế, dù cho hèn mọn và đáng thương tới mức này, thế nhưng lời nói vẫn ra vẫn đạo mạo, vẫn chính nghĩ đến mức khiến người ta sợ hãi.”
Vân Triệt bật cười, nụ cười ấy vừa mỉa mai vừa thương hại. Hắn khẽ ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: “Khoảng thời gian trước dọn dẹp Đông Thần Vực, ta đã phát hiện được một thứ rất thú vị ở Thiên Cơ Giới đấy.”
“Chúng sinh của Thiên Cơ Giới đều đã ly tán, cho nên nơi đó đã trở thành một cõi trống rỗng. Ba trưởng lão của Thiên Cơ Giới đều chết ngồi, mà Thiên Cơ Thần Điển cũng tan nát, thế nhưng một trang bị rách ra vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, bên trên khắc mười hai chữ rất thú vị.”
“Thiện thì chư thiên vĩnh an, lệ thì Ma Thần lục thế.”
Leng keng!
Cả cơ thể Trụ Hư Tử run lên kéo theo một loạt tiếng xích sắt leng keng ma sát với nhau.
Hết chương 2022.