Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1931 - Chương 2023. Đại Điển Phong Đế (6)

Chương 2023. Đại điển phong Đế (6)
Chương 2023. Đại điển phong Đế (6)

“Thế nhân đều truyền miệng nhau về lời tiên tri của Thiên Cơ Giới không sót một chữ nào, nói trắng ra thì quả thật cũng có chút cách thức đấy.” Vân Triệt nheo mắt nhìn ngũ quan của Trụ Hư Tử bắt đầu run lên bần bật vì hoảng loạn. Hắn tiếp tục nói: “Sau khi rời khỏi Thần Giới ba năm, ta đã từng đắm chìm trong bóng tối mà không thể tự mình thoát khỏi, song sau đó ta lại đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời… Bởi vì ta đã tìm thấy người mình đánh mất từ trong u tối, cũng hiểu được sinh mệnh ta mới là quan trọng nhất… khiến cho tất cả những khó khăn gian khổ, âm u tối tăm mà ta từng trải qua đều chẳng đáng được nhắc đến.”

Vân Triệt ngửa cổ, lạnh nhạt nói: “Ta của lúc đó vô cùng cảm kích trời xanh đã ban ơn, dường như tất cả hận thù và ân oán trước kia đều không còn quan trọng đến thế nữa. Thậm chí ta còn ghét bỏ đôi bàn tay đã nhuốm lấy dơ bẩn và máu tươi của chính mình.”

“Sau này khi Ma Đế quy thế, khắp trời đất đều bị bao trùm trong tai ương đỏ thẫm. Ta của lúc đó coi việc giải cứu thế giới là sứ mệnh mà bản thân mình cần phải làm. Ta hy vọng rằng mình làm vậy có thể xóa sạch tội ác mà trước đó ta từng mắc phải, cũng hy vọng rằng công lao cứu thế này sẽ giúp ta có thể ở bên cạnh người mình thương… đặc biệt là phù hộ phước lành cho nữ nhi của ta.”

“Ha ha, ha ha ha ha…” Vân Triệt bật cười, tiếc cười vừa lạnh lẽo vừa chói tai: “Ta của lúc đó thiện lương biết bao, vĩ đại biết bao, quả thật là thánh mẫu dùng tính mạng của bản thân cứu lấy cả thiên hạ.”

“Nếu như tất cả mọi chuyện sau đó không hề xảy ra, ta sẽ mãi yên tâm ở lại dưới hạ giới, cũng sẽ không nhuốm phải bất cứ tội ác nào nữa, thậm chí còn có thể buông bỏ hận thù, bởi vì ta thật sự không muốn dùng đôi bàn tay nhơ nhuốc nhuốm máy để ôm lấy đứa con gái mà mình thương yêu… Nếu như Thần Giới cần ta, chắc chắn ta sẽ dốc hết sức. Nếu như ta không làm được, ta còn có thể mượn sức mạnh của Mạt Lỵ.”

“Câu ‘thiện thì chư thiên vĩnh an’ không hề sai. Một khi con người ta trở thành phụ mẫu thì sẽ đột nhiên bắt đầu tin vào một số điều mà trước đây bản thân cho rằng thật hoang đường và nực cười. Ví dụ như ta của lúc đó, ta đã cam tâm tin tưởng rằng tất cả những việc thiện mà mình làm nhất định có thể chuyển dời phước lành được báo đáp kia lên trên người nữ nhi của mình. Ta của lúc đó không hề hối hận, đồng thời cũng hy vọng thiên hạ này sẽ bình yên vĩnh thế sau khi trải qua kiếp nạn kia hơn bất cứ ai.”

“Đáng tiếc một kẻ đã phá hỏng tất cả mọi thứ.” Giọng nói của Vân Triệt bỗng trở nên xót xa: “Hủy diệt tất cả những điều tốt đẹp của ta, hủy diệt tất cả suy nghĩ thiện lương của ta, cũng suýt chút nữa hủy diệt cả Thần Giới này.”

“Không! Không phải ta! Ta không hề sai… Ta không hề sai!!” Rõ ràng cơ thể Trụ Hư Tử đã vô cùng yếu ớt, nhưng mà lúc này đây hắn lại điên cuồng gào thét. Rõ ràng linh hồn Trụ Hư Tử đã xám xịt như tro, song giờ đây trong đôi con ngươi u tối của hắn lại lóe lên một tia vặn vẹo hỗn loạn.

Giọng điệu của Vân Triệt vẫn âm u, từng chữ từng chữ lạnh lùng như đang vô thanh vô tức cứa vào linh hồn đã tan nát của Trụ Hư Tử: “Bởi vì một chưởng của ngươi năm đó mà ta từ một kẻ thiện lương dốc lòng cứu giúp thế gian, trở thành một Ma Thần dùng máu tru thiên diệt địa. Bởi vì một chưởng đó của ngươi, vô số tinh giới của Thần Giới bị hủy diệt, vô số huyền giả chết không có chỗ chôn… Bởi vì một chưởng đó của ngươi, Trụ Thiên Giới đổ máu, tộc nhân của ngươi, con cháu của ngươi, còn có cả ngươi…”

“Câm miệng! Câm miệng!” Tiếng gầm thét vang lên như thể âm thanh của một con ác quỷ. Toàn thân Trụ Hư Tử run rẩy, gằn giọng bật ra từng chữ: “Năm đó ta, là vì xóa sổ tai kiếp Tà Anh, là vì con dân trong thiên hạ này! Kẻ đã mang tai ương đến, hại chết bọn họ, là tên ma quỷ nhà ngươi! Là ngươi!!”

Vân Triệt cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói một cách chậm rãi: “Năm đó ta đã hứa đưa Mạt Lỵ quay trở về, đồng thời cũng hứa rằng không ai quấy rầy ai nữa; trước vết nứt đỏ rực ấy, nếu như Mạt Lỵ không ra tay, chắc chắn Thần Giới sẽ rơi vào thảm họa vĩnh hằng. Mà một chưởng kia của ngươi, chẳng những bội bạc, mà còn lấy oán báo ân.”

“Người cứu vớt chúng sinh phải là ta và Mạt Lỵ mới đúng. Mà một chưởng kia của ngươi lại đánh Mạt Lỵ ra khỏi hỗn độn, sau đó còn dốc sức tiến hành truy sát ta, thế mà được gọi là vì con dân thiên hạ ư?” Vân Triệt lạnh lùng nhíu mày: “Trụ Hư Tử, e rằng con chó điên đã mất đi lý trí cũng không dám sủa bậy ra những lời lẽ hoang đường và nực cười như ngươi đâu.”

“Ngươi…”

“Đáng lẽ cái thứ gọi là lòng nhân từ miễn cưỡng trong ngươi muốn ban cho ta ‘sự tha thứ’, có điều sau đó ngươi lại đột ngột thay đổi thái độ, không tiếc bất cứ thứ gì mà điều động tất cả lực lượng đưa ta vào chỗ chết. Ta đoán rằng, ngươi thay đổi như vậy chắc hẳn là vì đã nhìn thấy lời tiên tri của Thiên Cơ Giới. Ngươi sợ rằng lời tiên tri ấy sẽ ứng nghiệm, bản thân sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ép một Thánh Nhân trở thành Ma Thần, thế là bắt đầu không tiếc một cái giá gì để xóa sổ ta càng sớm càng tốt.”

“Gì mà tuẫn thân vì thế gian, gì mà vì con dân thiên hạ… chẳng qua chỉ là một con chó già dơ bẩn dốc sức che dấu tội lỗi của mình rồi tự cho là vĩ đại mà thôi!”

“Vân… Triệt…” Hàm răng vỡ vụn trong miệng của Trụ Hư Tử phát ra tiếng ken két như thể đang cắt xương: “Cho dù ta bại ở đây, ngươi cũng đừng hòng sỉ nhục ta…”

“Mà kết quả ngươi cũng nhìn thấy rồi đó,” Giọng điệu lạnh lùng tiếp tục cất lên của Vân Triệt lấn át của giọng nói của Trụ Hư Tử: “Hai kẻ cứu lấy thế gian này, một kẻ bị ngươi đánh ra khỏi hỗn độn, một kẻ bị ngươi ép thành Ma Thần. Việc Thần Vực khắp ba phương chất đống thì thể, máu chảy thành sông, vạn linh oán thán, tất cả đều vì ngươi cả.”

“Còn về Trụ Thiên Giới, truyền thừa suốt mấy chục vạn năm đều bị hủy hoại trong tay ngươi. À, không chỉ mỗi truyền thừa thôi đâu, ngay cả danh tiếng trong mấy chục vạn năm này, trong đó bao gồm cả danh tiếng anh hùng một đời của lão tổ sáng lập giới của các ngươi cũng đều bị hủy diệt sạch sẽ.”

“Mà những điều này đều là do ai tạo nên đây…” Ánh mắt âm u của Vân Triệt quét qua gương mặt già nua của Trụ Hư Tử: “Trụ Hư Tử, ngươi nói xem là ai đây?”

Keng keng keng keng keng…
Hết chương 2023.
Bình Luận (0)
Comment