Xiềng xích rung lên phát ra một loạt âm thanh vang dội, cơ thể Trụ Hư Tử run lẩy bẩy như thể sắp tan vỡ. Hắn đột ngột mở miệng, bọt máu ầm ầm trào ra ngoài: “Là ngươi! Đều là do tên ma quỷ nhà ngươi! Ta không hề sai! Tất cả những điều ta làm đều là vì… hự!”
Ngón tay Vân Triệt lướt qua một cái, giọng nói của Trụ Hư Tử lập tức bị chặn lại trong cổ họng, chỉ có bọt máu tiếp tục phun ra: “Đừng nôn nóng thế, mệnh ngươi còn dài lắm, mỗi ngày ngươi có cả tá thời gian để tự dối mình rằng bản thân vô tội không hề sai lầm. Nhưng ai mà thèm quan tâm chứ?”
Vân Triệt chậm rãi xoay mặt lại, trên gương mặt ấy là một nụ cười lạnh lẽo âm u: “Hiện tại trên thế gian này làm gì có ai không biết Trụ Hư Tử ngươi là ngụy quân tử số một, tội nhân lớn nhất trong lịch sử Thần Giới, biết bao nhiêu kẻ hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu của ngươi.”
“Có lẽ ngươi phải chân thành cảm tạ ơn huệ của ta vì đã để ngươi sống lê lết ở đây như một con chó già gãy xương đấy. Bởi lẽ chỉ cần ta để ngươi sống rồi vứt ngươi ra ngoài, ngươi sẽ bị nhấn chìm trong biển nước bọt của thế nhân ngay lập tức. Máu thịt của ngươi, thậm chí là cả xương cốt cũng bị cắn xé nghiền nát không còn lại chút gì.”
“Mà nếu như ngươi chết rồi, xuống đến hoàng tuyền, phụ thân, tổ phụ, liệt tổ liệt tông của ngươi, còn cả con cháu đời sau của ngươi nữa… Ngươi đoán xem, bọn họ sẽ đối xử với tội nhân đã chôn vùi cả Trụ Thiên Thần Giới như nào đây? Không biết tất cả cực hình của địa ngục Cửu U có thể làm nguôi ngoai bớt nỗi hận ý trong họ không nhỉ?”
Im lặng… Thân thể Trụ Hư Tử khụy xuống từng chút một, cùng với đó là một âm thanh run rẩy hoảng hốt vang lên: “Đừng… Đừng nói nữa… Ta không sai… Ta không hề sai… Đừng nói nữa… Đừng nói thêm gì nữa…”
Vân Triệt phất tay một cái, một huyền trận chói lòa lập tức hiện lên ở phía trước, trải ra một hình chiếu rõ ràng ngay trước mắt của Trụ Hư Tử.
Ánh sáng đột ngột mạnh mẽ xuyên qua đôi mắt vẩn đục của Trụ Hư Tử. Trong hình chiếu ấy, chúng vương giới lẳng lặng cúi đầu, cung kính chờ đợi. Mà ở phía xa xa, dòng người vô biên đang ngước đầu ngắm nhìn tòa thành lơ lửng trên không trung, cho dù cách một hình chiếu, song vẫn cảm nhận được vẻ kính cẩn sợ sệt vô tận.
“Một Thần Giới từng được ta cứu vớt, một Thần Giới từng cướp đi tất cả của ta, cuối cùng nó cũng chỉ xứng đáng trở thành một địa ngục không ánh sáng mà thôi.” Vân Triệt chậm rãi thì thào: “Đây chính là lời thề mà ta đã lập khi còn ở Bắc Vực năm đó.”
“Nhưng mà ngươi cũng đã thấy rồi đó, lời thế thốt này đã chẳng còn tác dụng gì. Những người có ơn với ta, có ích với ta, nghe lời ta, ta đều khoan dung cả.”
Vân Triệt thản nhiên bật cười: “Bởi vì trước khi Kiếp Thiên Ma Đế rời khỏi cõi đời này, nàng đã để lại Càn Khôn Thứ. Cho nên Lam Cực Tinh bị hủy diệt năm đó… là giả.”
Trụ Hư Tử - một kẻ với thần thức tan nát đang đứng trên bờ sụp đổ, đột ngột ngẩng đầu lên… như thể một con sâu bọ bị ngàn vạn mũi tên bắn gần chết.
“Cho nên quê hương của ta, người nhà của ta, hồng nhan của ta, bọn họ đều bình an vô sự, ta cũng đạp lên cả thế gian này để trở thành Đế Vương… Còn ngươi thì sao?
Trụ Hư Tử choáng váng, mãi một lúc lâu sau hắn mới đột nhiên bổ nhào về phía trước, ngũ quan co rúm lại, tiếng gào thét vang lên trong âm thanh hỗn loạn vang vọng từ xiềng xích: “A… A a a… A a… A a a a a…”
Âm thanh này không hề giống âm thanh do một con người phát ra, đồng thời cũng là nỗi đau hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để miêu tả: tuyệt vọng, oán hận, sụp đổ… Đồng tử hắn trải đầy tơ máu như thể sắp nổ tung. Ngoài tiếng gào thét tuyệt vọng như dã thú ra, trong miệng hắn không thể hét lên một âm tiết nào hoàn chỉnh nữa rồi.
Vân Triệt xoay người đi xuyên qua huyền trận, chậm rãi rảo bước ra ngoài, nhưng mà giọng điệu lạnh lẽo cũng dần vọng tới:
“Ta cũng chẳng muốn trở thành ma, nhưng ông trời lại ép ta thành ma. Trụ Hư Tử, ngươi hãy dùng đôi mắt vẩn đục tội nhân của ngươi để nhìn cho rõ xem ta sẽ giày xéo mảnh thiên địa này như thế nào đi.”
“À đúng rồi, ta cũng diệt sạch huyết mạch của ngươi rồi. Bây giờ nhi tử Trụ Thanh Phong ở Long Thần Giới của ngươi vẫn đang còn sống đó, hơn nữa còn sống rất tốt, hệt như ngươi vậy.”
“Còn về việc sống chết của hắn thì không hề nằm trên tay của ta, mà là nằm trên tay của ngươi. Ngươi có thể sống được bao nhiêu lâu thì hắn cũng sống được bấy nhiêu lâu.”
“Vậy thì, ngươi sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để chết, hay là tiếp tục sống không bằng chết vì hắn đây nhỉ, ta rất chờ mong đấy.”
Giọng nói của Vân Triệt dần dần đi xa, mà đáp lại hắn chỉ còn tiếng gào thét ngày càng tuyệt vọng trong máu và nước mắt…
“A a a… A a a… A a a a a…”
Cánh cổng lớn của Đế Cung chầm chậm mở ra, có điều âm thanh không hề nặng nề ấy lại khiến thiên địa bỗng tĩnh lặng ngay tức khắc, vạn linh nín thở.
Một bóng người chậm rãi bước ra, chân đạp trên thảm đỏ, đồng thời cũng đạp lên đầu vô số sinh linh trong trời đất.
Kim quan, bạch bào, hắc đai, tua rua ngọc bích, ma văn đỏ thẫm, bạch quang bao trùm cơ thể, ma quang trào dâng trong mắt…
Trong tay hắn nắm giữ hắc ám, song lại có thể ưỡn ngực tự hào đứng trong ánh sáng chói lọi. Trong vô số ánh mắt đang co rụt lại vì sợ sệt, hắn như thể đang đứng ở đỉnh cao và trung tâm của cả thế giới này.
Bùm!
Bịch!!
Huyền khí nổ tung, cùng với đó âm thanh vang dội khi đầu gối tôn quý không gì sánh được nặng nề quỳ xuống nền đất như thể chấn động cả linh hồn.
“Cung nghênh Ma Chủ!”
Xưa nay hình ảnh Thần Đế chư vực chỉnh tề quỳ rạp cúi đầu cung nghênh chưa từng xuất hiện. Nó mang đến một loại đả kích chấn động đến mức không hề có ngôn từ nào có thể thể diễn tả được.
Chư Đế quỳ rạp, một luồng áp lực nặng nề khiến ngay cả thân thể và linh hồn không thể nào chịu đựng được bao trùm khắp trời cao.
Bên dưới Đế Vân Thành, thể xác và linh hồn của Giới Vương thượng vị và huyền giả chư vực đều đang chấn động như thể bị đè bẹp bởi sức nặng ngàn tấn. Thân thể họ quỳ rạp xuống đất trong ý chí nặng nề, đỉnh đầu cúi thật sâu, mãi một lúc lâu cũng không dám ngóc lên.
Hết chương 2024.