Vân Triệt chậm rãi rảo bước đi ngang qua đầu gối của đám Thần Đế, cuối cùng dừng lại ở trước ven tòa thành đang lơ lửng, lạnh lùng dõi mắt nhìn chư thiên vạn vực vô cùng vô tận phía dưới.
“Thiên Lý, tuyên.” Hắn thản nhiên mở miệng thốt lên ba chữ, ma uy ngập tràn khắp thế gian.
“Vâng!”
Kỳ Lân Đế Kỳ Thiên Lý cúi đầu đáp lại, chầm chậm đứng thẳng người dậy về phía trước. Cùng với việc hai cánh tay của hắn nâng lên, bầu trời yên tĩnh phía trên cao bỗng nhiên xuất hiện một loạt văn tự màu xám tro. Tuy rằng màu sắc u ám, song huyền quang trên từng chữ lại sáng rực chói cả mắt, đồng thời còn bộc pháp ra thiên uy chấn nhiếp cả linh hồn.
Vẻ mặt Kỳ Lân Đế uy nghiêm, giọng nói già nua mang theo uy thế hùng hậu chấn động cả vạn dặm vang lên: “Ma Chủ Vân Triệt, ba mươi bảy tuổi có thừa, sinh ra tại hạ giới, nhận được truyền thừa của Tà Thần, di vật của Kiếp Thiên Ma Đế, ơn huệ của Long Thần viễn cổ… Tôn kính đứng trên cả vạn sinh, uy thế đứng trên cả trời đất, địa vị đứng trên cả thiên đạo…”
“…Đã từng cứu lấy thế gian này khỏi kiếp Phi Hồng, được tôn là Thần Tử cứu thế… Tháo bỏ xiềng xích của Bắc Thần Vực, phá vỡ pháp tắc bất công, tiêu diệt tội tộc đáng vạn lần chết. Tuy nhiên, mặc dù bị chư thế làm hại và phản bội, song hắn vẫn thương yêu thương sinh, ban cho trời đất sự khoan dung, xá tội chết cho vạn linh chư giới…”
Giờ đây Kỳ Thiên Lý đã trở thành Thần Đế mạnh nhất Tây Thần Vực. Giọng nói của hắn xuyên qua từng tầng tinh vực như thể bao trùm cả Nam Thần Vực, sau đó đi qua vô số hình chiếu rồi vang vọng khắp không gian của bốn Thần Vực.
Mà thân phận và địa vị của hắn bây giờ lại là kẻ đọc bản tuyên bố của Vân Triệt, hơn nữa còn mang theo lòng kính cẩn và vẻ nghiêm túc sâu sắc.
Hình chiếu về đại điển phong Đế này đã được bố trí tại cả bốn Thần Vực Đông Tây Nam Bắc, dường như khắp chốn của bốn Thần Vực đều có thể nhìn thấy hình ảnh một cách rõ ràng rạch ròi.
Chỉ một hình ảnh đơn giản như thế thôi, song cũng đã đủ để tạo thành chấn động linh hồn cực kỳ lớn với vô số huyền giả.
Mà giọng nói của vị Thần Đế Kỳ Lân Đế này hệt như minh văn không tài nào xóa nhòa được, ghim chặt vào nơi sâu nhất trong linh hồn của mỗi người.
Gió lạnh nơi Ngâm Tuyết Giới bỗng dưng ngừng lại, tiếng tuyết rơi cũng im bặt. Vô số đệ tử Băng Phượng và huyền giả của Ngâm Tuyết đang quỳ xuống dưới hình chiếu đó, ai nấy đều kích động, vẻ mặt hoang mang nhìn lên Đế Vân Thành trên cao và Băng Phượng Thần Tông ngang hàng với đám vương giới. Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn còn cho rằng mình đang ở trong giấc mộng.
Năm đó Vân Triệt dùng tư cách là đệ tử Băng Phượng leo lên vị trí đỉnh cao của trận chiến phong Thần trong Đại Hội Huyền Thần, bọn họ còn cho rằng đây đã là niềm vinh quang đủ để Băng Phượng Thần Tông tự hào suốt ngàn đời.
Mà lần này, bọn họ đang ở trong giấc mộng mà cả đời này bọn họ cũng không tài nào nghĩ đến.
“Ngâm Tuyết Giới chúng ta, thật sự có tư cách… để trở thành vương giới sao?” Mộc Thản Chi lẩm bẩm nói.
“Chúng ta không có, nhưng tông chủ có.” Mộc Thản Chi cảm thán: “Một kiếm giết chết Phi Diệt… Thần Giới ngày nay, dưới Vân Triệt thì chỉ có duy nhất tông chủ của chúng ta làm được. Với địa vị của tôn chủ, nơi nàng đặt chân có tư cách trở thành vương giới.”
Hắn xoay người nhìn đám đệ tử trẻ tuổi của Băng Phượng ở phía đằng sau: “Dưới thần quang của tông chủ, chúng ta cũng… cần phải nỗ lực hơn trước đó gấp trăm gấp ngàn lần, sống sao cho xứng với vinh quang này!
Trong lúc thì thào, cuối cùng ánh mắt của hắn cũng dừng lại trên người đứa cháu gái của mình.
Dung nhan của Mộc Phi Tuyết vẫn tuyệt mỹ mà tĩnh lặng đến như vậy, giữa một đám đệ tử Băng Phượng đang không đè nén nổi kích động, nàng vẫn tựa như một đóa sen băng lãnh thuần khiết nở rộ.
Ánh mắt của nàng nhìn vào hình chiếu, trong đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh Vân Triệt một cách rõ ràng. Mà ngoại trừ bóng hình ấy ra, không hề còn thứ nào khác… Nàng không hề vui mừng vì hắn được phong Đế, cũng không hề rung động vì vận mệnh của Ngâm Tuyết Giới xoay mình.
Nàng vẫn luôn thích lẳng lặng ngắm nhìn hắn từ phía xa xa… Vân Triệt của Ngâm Tuyết Giới, Vân Triệt của Đại Hội Huyền Thần, Vân Triệt đã trở thành Ma Chủ, Vân Triệt đội trời đạp đất nhận lấy tước vị Đế Vương…
Dường như bóng hình của hắn sớm đã khắc sâu vào trong sinh mệnh của nàng. Bất kể hắn trở thành người như thế nào thì cũng không thể nào lu mờ, cũng không thể nào xóa nhòa.
Có đôi khi, chỉ là một giây, song lại là một đời.
Mộc Hoán Chi đã từng không thể nào tin được chuyện này lại xuất hiện trên người đứa cháu gần như lạnh lùng đến đóng băng cảm xúc của mình.
Vậy mà hết lần này tới lần khác lại là nam tử tựa như biển cả sâu thẳm nhất thế gian, đồng thời cũng là ngọn núi u ám nhất thế gian.
“Hầy…” Mộc Hoán Chi u sầu than thở một tiếng.
So với Ngâm Tuyết Giới, cảnh tượng bên trong láng giềng Viêm Thần Giới lại hoàn toàn khác.
Chu Tước, Phượng Hoàng, Kim Ô và huyền giả của ba tông môn đều tập hợp trước hình chiếu, chứng kiến sự ra đời của vị bá chủ chân chính đầu tiên của Thần Giới. Chẳng qua vẻ mặt của bọn họ lại vừa u ám, vừa lo lắng.
Chuyện Hỏa Phá Vân gây khó dễ ở Ngâm Tuyết Giới đã bị Vân Triệt giải quyết, mặc dù ba tông môn của Viêm Thần Giới đã cố gắng giấu diếm, nhưng mà cuối cùng mọi chuyện vẫn vỡ lở.
Tinh giới thượng vị của Đông Vực đều đã cúi đầu dưới ma uy và quỳ gối trước Vân Triệt, để đổi lấy một đời thấp hèn cho tinh giới và vận mệnh của bản thân họ… Nhưng trong đó không hề bao gồm Giới Vương của Viêm Thần Giới bọn họ.
Đại điển phong Đế ngày hôn này là xu thế chung không thể nào thay đổi. Là tinh giới thượng vị, không một kẻ nào dám sơ xuất dù chỉ một chút… Có điều tông chủ Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt của ba tông môn Viêm Thần Giới đã khuyên nhủ Hỏa Phá Vân rất nhiều lần, song hắn vẫn không chịu đi.
Hỏa Phá Vân của Viêm Thần Giới đã bước lên tinh giới thượng vị từ tinh giới trung vị… Có điều vinh quang như này của hắn lại dễ dàng bị nghiền nát hoàn toàn chỉ bằng một cái búng tay dưới ma uy bao phủ cả bầu trời trong tay Vân Triệt.
Bọn họ không thể không lo lắng cho vận mệnh tương lai của Viêm Thần Giới.
Hết chương 2025.